TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 259

Tôi nhìn anh ta.

“Chào David,” cuối cùng tôi nói.

Tôi vỗ một điếu thuốc ra khỏi bao trong khi anh ta ra hiệu cho bồi bàn. Tôi
liếc nhìn qua hai anh chàng kính râm, nhưng bọn họ đang cố nhìn ra xa
khỏi tôi mỗi khi tôi quay lại.

Kava, prosim,” Solomon nói, bằng một giọng có vẻ khá hay. Anh ta quay
lại phía tôi. “Cà phê ngon, thức ăn thì dở tệ. Đó là điều tôi vừa mới viết vào
trong bưu thiếp của mình.”

“Không thể là anh được,” tôi nói.

“Vậy hả? Thế là ai nào?”

Tôi vẫn nhìn. Đó là điều ít được dự liệu nhất. “Để tôi nói thế này nhé,” tôi
nói. “Có phải anh đấy không?”

“Ý ngài là có phải tôi đang ngồi đây, hay là tôi sẽ dự cuộc họp như ngài
nghĩ?”

“David.”

“Cả hai, thưa ngài.” Solomon ngả người về sau để cho bồi bàn đặt cốc cà
phê xuống. Anh ta nhấp một ngụm và chép môi hài lòng. “Tôi có vinh dự
được đóng vai người huấn luyện trong thời gian ngài dừng chân ở xứ sở
này. Tôi tin rằng ngài sẽ thấy mối quan hệ này là có lợi.”

Tôi hất cằm về phía mấy tay kính râm. “Họ đi với anh à?”

“Chính là ở chỗ đó, thưa ông chủ. Họ chẳng ưa ai cho lắm,nhưng cũng ổn
thôi.”

“Người Mỹ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.