TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 261

Bởi thế, trước mắt, tôi im miệng mà lắng nghe trong khi Solomon nói sơ
lược những điều tôi sẽ phải vượt qua trong bốn mươi tám tiếng tới. Anh ta
nói nhanh nhưng bình tĩnh, và chúng tôi đã nắm bắt được rất nhiều vấn đề
trong vòng chin mươi phút, cũng nhờ anh ta không phải nói “điều này thực
sự rất quan trọng” trước mỗi câu, như người Mỹ đã làm.

Các Kính Râm đang uống Coca Cola.

Buổi chiều hôm đó tôi có thể dành cho riêng mình, và bởi dường như phải
còn lâu lắm tôi mới có lại được một buổi chiều như thế nữa nên tôi đã tiêu
xài nó một cách phung phí. Tôi uống rượu, đọc báo cũ, lắng nghe buổi diễn
ngoài trời của một tay Mahler nào đó, tựu trung là vui chơi như một quý
ông rất mực thảnh thơi.

Tôi gặp một phụ nữ Pháp trong quán bar, cô nói mình làm việc trong một
công ty phần mềm máy tính, và tôi hỏi cô muốn làm tình với tôi không. Cô
chỉ nhún vai, rất Pháp, tôi hiểu đó nghĩa là “không”.

Thời gian hẹn là lúc tám giờ, cho nên tôi cứ nhẩn nha ở quán cà phê cho tới
quá mười giờ, chén thêm một lượt thịt lợn luộc với bánh bao và hút thuốc
xả láng. Tôi thanh toán hóa đơn rồi bước ra không gian buổi tối mát mẻ,
cuối cùng cũng cảm thấy mạch máu của mình đập mạnh hơn trước viễn
cảnh hành động.

Tôi biết không có lý do gì để cảm thấy thoải mái cả. Tôi biết rằng công việc
hầu như là bất khả thi, rằng chặng đường trước mắt còn dài, hiểm trở và có
rất ít trạm xăng, và rằng cơ hội để tôi hưởng hết trăm năm cuộc đời đã rơi
độp dưới sàn.

Nhưng, dù vì bất cứ lý do gì, tôi đang cảm thấy thoải mái.

Solomon đang đợi tôi ở chỗ hẹn với một Kính Râm. Ý tôi là một trong số
hai cặp kính. Tuy nhiên, rõ ràng anh ta không đeo kính râm lúc này, ngoài
trời đã tối, bởi thế tôi phải nhanh chóng chế một cái tên mới cho anh ta. Sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.