TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 287

Anh ta vứt điếu thuốc ra xa, nhún vai, và bắt đầu xuống núi, biến một cái
mô nhỏ thành một cú nhảy biểu diễn không cần thiết, rồi làm tung một đám
bụi tuyết lên không trung khi anh ta dừng lại một cách hoàn hảo ở đầu đằng
kia đường trượt, khoảng một trăm mét phía dưới. Anh ta quay lưng lại phía
tôi, kéo khóa quần rồi đi tiểu vào một tảng đá.

Tôi cũng muốn đi tiểu. Nhưng lại có cảm giác rằng nếu bắt đầu, tôi sẽ
không bao giờ dừng lại được; tôi sẽ cứ thế tè ra, cho tới khi người tôi chẳng
còn lại gì trừ một đống quần áo.

Tôi tháo ống ngắm khỏi máy ảnh, bỏ nắp ra, tập ngắm vào ngọn núi, nheo
mắt qua đầu ruồi. Hơi nước đọng làm hình ảnh phồng lên, tôi liền mở áo
khoác ra bỏ ống kính vào trong, cố lấy cơ thể mình sưởi ấm nó.

Trời vừa lạnh giá vừa tĩnh lặng, tôi có thể thấy những ngón tay mình run
run khi bắt đầu lắp khẩu súng.

Giờ tôi đã bắt được ông ta. Có lẽ cách khoảng hơn tám trăm mét. Ông ta
vẫn béo như thế, với một hình dáng mà các xạ thủ bắn tỉa hằng mơ ước.
Nếu như họ có mơ ước về một thứ gì.

Thậm chí từ khoảng cách như thế, tôi có thể nói rằng Dirk đang giữa lúc rất
ư là tệ hại. Ngôn ngữ thân thể ông ta bộc lộ những câu ngắn và đơn giản.
Tôi. Đang. Sắp. Chết. Mông ông ta chổng ra phía sau, ngực vồng lên phía
trước, đôi chân căng cứng vì sợ hãi và kiệt sức, ông ta đang di chuyển chậm
như sông băng.

Rhona đang trượt tốt hơn một chút, nhưng chẳng hơn là mấy. Trông thật kỳ
quặc, giật cục, nhưng vẫn là tốt hơn. Bà ta đang cố gắng trượt xuống dốc
càng chậm càng tốt, cố gắng không bỏ quá xa ông chồng tội nghiệp của
mình.

Tôi đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.