TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 288

Ở khoảng cách gần năm trăm mét tôi bắt đầu thở gấp, lấy ôxy vào máu để
có thể sẵn sàng khóa vòi, và khóa được nó ở khoảng cách xấp xỉ ba trăm
mét. Tôi thở ra ở khóe miệng, thổi khe khẽ ra xa cái ống nhòm.

Ở gần bốn trăm mét, Dirk ngã chừng lần thứ mười lăm, và nom không có
vẻ gì là vội đứng dậy. Vừa thấy ông ta hổn hển thở, tôi kéo núm trên khóa
nòng, và nghe kim hỏa vang lên một tiếng cạch lớn. Lạy Chúa, phát đạn
này sẽ to lắm đây. Tôi đột nhiên thấy mình lo nhỡ đâu lở tuyết thì sao, và
phải ngăn mình không bị cuốn vào cái ý nghĩ điên cuồng biết đâu mình sẽ
bị vùi dưới hàng ngàn tấn tuyết. Điều gì sẽ xảy ra nếu sau vài năm người ta
không tìm thấy xác tôi? Nếu như cái mũ trùm đầu này đã bị lạc mốt tệ hại
vào lúc họ lôi được tôi ra? Tôi chớp mắt năm lần, cố ổn định lại hơi thở,
tầm nhìn, ghìm sự hoảng loạn. Trời quá lạnh, làm sao mà lở tuyết được. Để
lở tuyết thì cần rất nhiều tuyết, và rất nhiều ánh nắng. Chúng ta không có cả
hai. Cầm chắc súng. Tôi nheo mắt nhìn qua ống ngắm, và thấy Dirk đã lại
đứng lên.

Đứng lên, và đang nhìn tôi.

Hoặc ít nhất ông ta đang nhìn về hướng tôi, nhìn chăm chú vào rặng cây
trong khi ông ta cạo tuyết ra khỏi cặp kính râm.

Ông ta không thể nhìn thấy tôi được. Không thể nào. Tôi đã núp kỹ sau một
gò đất, đào một rãnh nhỏ đủ để giấu khẩu súng, và hình ảnh ông ta đang
muốn nhìn cho rõ kia hẳn là một hình thù bất thường nào đó của bụi cây.
Ông ta không tài nào nhìn thấy tôi được.

Vậy ông ta đang nhìn gì?

Tôi nhẹ nhàng hạ thấp đầu xuống dưới mô đất, đoạn quay nhìn xung quanh,
kiểm tra xem có tay chạy đường dài đơn độc nào không, hoặc là một con
sơn dương đi lang thang, hoặc dàn múa phụ họa của No, No Nanette hoặc
bất cứ thứ gì có thể thu hút ánh mắt Dirk ở đó hay không. Tôi nín thở, quay
đầu chầm chậm từ trái sang phải, rà soát quả đồi để tìm tiếng động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.