TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 289

Không có gì.

Tôi nhô đầu một chút lên khỏi ụ đất và lại nheo mắt nhìn vào kính ngắm.
Trái, phải, trên, dưới.

Không thấy Dirk đâu.

Tôi thò hẳn đầu lên, người ta nói ta không bao giờ nên làm vậy, tuyệt vọng
kiếm tìm bóng dáng ông ta trong cái màu trắng nhức mắt, mờ ảo này.
Miệng tôi đột nhiên dường như có vị của máu, tim thì đập thình thịch trong
lồng ngực, như muốn điên cuồng thoát ra ngoài.

Đây rồi. Gần ba trăm mét. Di chuyển nhanh hơn. Ông ta đang đổ dốc, trên
phần phẳng hơn của dốc, nó đưa ông ta tới phía xa hơn của đường trượt.
Tôi chớp mắt lần nữa, đặt mắt phải vào ống ngắm, nhắm mắt trái lại.

Ở khoảng cách chừng hai trăm mét, tôi hít một hơi dài, sâu, ngừng lại khi
hai lá phổi đầy tới ba phần tư, và nín thở.

Dirk đang vượt qua. Vượt qua đoạn dốc, và đường ngắm bắn của tôi. Tôi
dễ dàng đưa ông ta vào ống ngắm - có thể bắn bất cứ lúc nào - nhưng tôi
biết đây phải là phát bắn chính xác nhất của đời mình. Tôi để ngón tay vào
cò súng, siết hẹp lại khoảng trống giữa các cơ cấu, đoạn thịt chùng giữa đốt
thứ hai và thứ ba của tôi, rồi đợi.

Ông ta dừng lại ở khoảng một trăm năm mươi mét. Nhìn lên ngọn núi.
Dưới ngọn núi. Rồi ông ta quay người về hướng tôi. Ông ta đang vã mồ hôi
hột, thở hổn hển nặng nhọc, với nỗi sợ hãi, và sự nhận biết. Tôi đặt đầu ruồi
chính xác vào giữa ngực ông ta. Như tôi đã hứa với Francisco. Như tôi đã
hứa với mọi người.

Siết. Đừng có kéo. Siết chầm chậm như đang thưởng thức, anh biết tại sao
mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.