TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 311

lên tới đỉnh; mà nếu có, nó sẽ không kèm theo một ám chỉ buộc tội rằng cô
ấy yếu kém hoặc kiêu ngạo hoặc vị kỷ. Đàn ông, nhìn chung, chỉ ngượng
ngùng nói: đúng, đó là do cơ thể của cô ấy thế, đó là điều cô ấy cần từ tôi,
và tôi đã không đáp ứng được. Tôi là đồ bỏ và sẽ chuồn ngay đây, ngay sau
khi tôi tìm thấy nốt chiếc tất kia.

Điều đó, thực thà mà nói, là không công bằng, gần như là lố bịch. Cũng lố
bịch giống như gọi xe Fiat Panda là thứ xe vứt đi chỉ vì anh không thể đút
vừa tủ quần áo vào cốp xe. Nó có thể là thứ vứt đi vì mọi kiểu lý do khác -
nó bị hỏng, nó chạy tốn dầu, hoặc nó màu xanh lá mạ với chữ “tốc độ” viết
như cua bò trên cửa kính sau - nhưng nó không phải đồ vứt đi chỉ bởi một
đặc điểm mà vốn dĩ nó được làm ra là để có: sự nhỏ gọn. Chiếc Volvo cũng
không phải thứ xe vứt đi chỉ vì nó không thể tự thu nhỏ mình lại để chui
qua thanh chắn và cho anh chui vào mà không phải trả tiền đỗ xe.

Hãy đem thiêu tôi trên một đống củi nếu anh thích, nhưng hai chiếc xe đó
đơn giản là khác nhau, có thế thôi. Được thiết kế cho những mục đích khác
nhau, với tốc độ khác nhau, chạy trên những kiểu đường khác nhau. Chúng
khác nhau. Không cùng một loại. Không giống nhau.

Đó, như tôi đã nói. Nhưng tôi vẫn không thấy khá hơn chút nào.

Latifa và tôi làm tình hai lần trước bữa sáng, rồi một lần sau đó, và đến gần
trưa thì tôi đã cố nhớ tới Burnt Umber, người làm được ba mươi mốt lần,
một kỷ lục cá nhân.

“Cisco,” tôi nói, “hãy bảo tôi.”

“Chắc chắn rồi, Rick. Gì thế?”

Anh ta liếc nhìn sang tôi, rồi rướn tay tới bảng đồng hồ lấy cái bật lửa.

Tôi nghĩ, nghĩ khá lâu, chậm rãi, theo kiểu dân Minnesota.

“Tiền từ đâu tới?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.