TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 312

Chúng tôi đi tiếp khoảng hai cây số rồi anh ta mới trả lời.

Chỉ hai chúng tôi ngồi trong chiếc Alfa Romeo của Francisco, xe đang từ từ
lăn bánh trên đường Autoroute de Soleil từ Marseille tới Paris, và nếu như
anh ta để bài “Sinh ra ở nước Mỹ” chạy thêm trong cát xét chỉ một lần nữa
thôi, tôi sẽ chảy máu mũi ra mất. Đã ba ngày trôi qua kể từ vụ bắn Dirk Van
Der Hoewe và Lưỡi gươm Công lý hiện tại đang cảm thấy mình bất khả
xâm phạm, bởi vì báo chí đã bắt đầu bàn những vấn đề khác và cảnh sát
đang vò đầu vì thiếu những đầu mối chắc chắn.

“Tiền từ đâu đến,” cuối cùng Francisco nhắc lại, ngón tay gõ nhịp trên vô
lăng. “Đúng thế,” tôi nói.

Đường cao tốc ồn ào. Rộng rãi, thẳng tắp, đặc Pháp.

“Tại sao anh lại muốn biết?”

Tôi nhún vai.

“Chỉ là... anh biết đấy... chỉ nghĩ thế thôi.”

Anh ta cười giống như thứ nhạc rock n’ roll điên khùng.

“Đừng có nghĩ, Ricky, bạn tôi ơi. Anh cứ thế mà làm thôi. Anh làm tốt. Cứ
tập trung vào nó đi.”

Tôi cũng cười, vì cách nói của Francisco làm tôi phấn khởi. Nếu cao hơn
tôi mười lăm phân, có lẽ anh ta đã xoa đầu tôi như một người anh cả có trái
tim lớn lao.

“Đúng. Tôi chỉ nghĩ thôi, dù...”

Tôi dừng lại. Trong vòng ba mươi giây cả hai chúng tôi đều ngồi thẳng hơn
trên ghế trong khi một chiếc Gendarme Peugeot vượt qua. Francisco giảm
ga một chút và để nó vượt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.