TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 313

“Tôi đã nghĩ,” tôi nói, “tỉ như khi tôi trả tiền phòng ở khách sạn, anh biết
không... và tôi đã nghĩ, kiểu như, đó là một số tiền lớn... anh biết đấy... cho
sáu chúng ta... khách sạn và các thứ khác... vé máy bay... bao nhiêu là tiền.
Và tôi đã nghĩ... kiểu như là, tiền từ đâu ra? Anh biết đấy, có người đang trả
tiền, đúng không?”

Francisco gật đầu thông thái, như thể anh ta đang giúp tôi giải quyết một
vấn đề phức tạp liên quan đến các cô bạn gái.

“Chắc chắn rồi, Ricky. Có người đang trả tiền. Phải có người trả tiền, trong
suốt thời gian đó.”

“Đúng,” tôi nói. “Đó là điều tôi đã nghĩ. Phải có ai đó trả tiền, bởi thế, tôi
nghĩ, như kiểu... anh biết... là ai không?”

Anh ta nhìn về phía trước một lúc, rồi chầm chậm quay lại nhìn tôi. Một lúc
lâu. Lâu, tới nỗi thi thoảng tôi phải liếc con đường trước mặt để cho chắc
rằng không có đội xe tải nào đang ở phía trước chúng tôi.

Giữa những cái liếc đó, tôi nhìn lại anh ta với một vẻ ngờ nghệch ngây thơ
mà tôi có thể tạo ra. Ricky không nguy hiểm, đó là điều tôi cố nói. Ricky là
một chiến binh trung thực. Ricky tâm hồn đơn giản - người chỉ muốn biết ai
trả lương cho mình. Ricky không phải - chưa bao giờ từng, và sẽ không bao
giờ - là một mối nguy.

Tôi khẽ cười, vẻ lo lắng.

“Anh sẽ nhìn đường chứ?” Tôi nói. “Ý tôi là, như thế... anh biết đấy.”

Francisco cắn môi một lúc, rồi đột nhiên cười to với tôi và quay lại nhìn
đường phía trước.

“Cậu có nhớ Greg không?” Anh ta nói với giọng vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.