TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 319

Tôi bay từ Paris tới Amsterdam với hộ chiếu mang tên Balfour, và dành ra
một giờ đồng hồ cố xem xem có tay người Mỹ nào đủ kiên nhẫn để còn
theo tôi không. Có vẻ họ không có lý do cụ thể nào để làm điều đó nữa. Vụ
ám sát ở Mürren đã thỏa mãn hầu hết bọn họ rằng tôi là một tay chơi đồng
đội, và dù sao, Solomon cũng đã nói hãy cứ thả lỏng cho đến lần gặp gỡ
tiếp theo.

Mặc dù thế, tôi không muốn trong một vài ngày tới có bất cứ một người
nào, dù ở bên nào, nhướng mày hỏi “cái gì thế này?” đối với bất cứ thứ gì
tôi đã làm hay nơi nào tôi đã tới. Bởi vậy, ở sân bay Schiphol tôi mua một
vé tới Oslo rồi vứt đi, sau đó mua một bộ quần áo để thay, một đôi kính râm
mới, và dùng dằng trong nhà vệ sinh một lúc trước khi lẻn ra ngoài và lại
trở thành Thomas Lang, một kẻ vô danh tiểu tốt.

Tôi tới sân bay Heathrow lúc sáu giờ tối và nhận phòng ở khách sạn Post
House; một địa điểm thuận tiện, bởi nó rất gần sân bay, và cũng đáng sợ,
bởi nó quá gần sân bay.

Tôi tắm thật lâu, rồi quăng mình xuống giường với một bao thuốc lá và một
cái gạt tàn, quay số của Ronnie. Tôi muốn nhờ cô một việc, anh biết đấy -
cái kiểu việc mà ta phải cần thời gian để rào đón trước - bởi thế tôi dàn xếp
cho một cuộc nói chuyện dài.

Chúng tôi nói chuyện thật lâu, điều đó tốt, dù gì cũng tốt, nhưng đặc biệt tốt
bởi về lâu về dài Murdah sẽ phải trả tiền cho cuộc gọi đó. Cũng như ông ta
sẽ phải trả tiền cho rượu sâm banh và thịt bò mà tôi gọi phục vụ tại phòng,
và cây đèn tôi làm vỡ khi vấp ngã vào mép giường. Tất nhiên, tôi biết ông
ta sẽ cần khoảng một phần trăm giây để kiếm ra số tiền đủ chi cho những
cái đó- nhưng mà, khi bước vào cuộc chiến, anh phải sẵn sàng sống với
những chiến thắng dẫu nhỏ nhoi như thế, trong khi chờ đợi những cái lớn
lao, vĩ đại.

“Ông Collins. Mời ông ngồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.