TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 321

Philip đứng quay lưng lại phía tôi, đang rót dở cho tôi một cốc cà phê.

“Tên tôi không phải Arthur,” tôi nói, trong khi ngồi xuống một chiếc ghế.

Anh ta quay đầu lại, rồi quay lại như cũ.

“Chết tiệt,” anh ta nói và bắt đầu mút ống tay áo. Rồi anh ta quay người gọi
to về phía cánh cửa đang mở. “Jane, em yêu, lấy cho anh một cái giẻ, được
không?” Anh ta nhìn xuống chỗ cà phê đổ, sữa và bánh bích quy sẫm nước,
quyết định không để ý tới những thứ đó nữa.

“Xin lỗi,” anh ta nói, vẫn đang liếm áo mình, “ông nói gì cơ?” Anh ta đi
thong dong phía sau tôi, tới nơi ẩn náu ở bàn của mình. Tới đó rồi, anh ta
ngồi xuống rất chậm rãi. Hoặc anh ta bị bệnh trĩ, hoặc bởi vì có khả năng
tôi sẽ làm một điều gì đó nguy hiểm. Tôi mỉm cười, để chỉ ra rằng anh ta bị
bệnh trĩ.

“Tên tôi không phải Arthur,” tôi nhắc lại.

Ngập ngừng một lúc, và có hàng ngàn lời đáp khả dĩ đang xủng xoảng
trong óc Philip, quay vòng trong mắt anh ta như một cái máy xay hoa quả.

“Ồ?” Cuối cùng anh ta nói.

Hai quả chanh và một chùm quả anh đào. Nhấn nút bắt đầu.

“Tôi e rằng Ronnie đã nói dối anh ngày hôm đó,” tôi nói, vẻ hối lỗi.

Anh ta ngồi thẳng lại trên ghế, nở một nụ cười bình tĩnh, thoải mái, nụ cười
kiểu anh-nói-gì-cũng-chẳng-chọc-tức-tôi- được-đâu.

“Thế à?” Ngừng lại. “Cô ta thật là láo.”

“Đó không phải là cái gì tội lỗi. Ý tôi là, anh phải hiểu rằng không hề có
chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi cả.” Tôi ngừng một chút - khoảng bằng với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.