TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 322

thời gian đủ để nói câu “Tôi ngừng một chút” - và rồi đưa ra câu chốt. “Vào
lúc đó.”

Anh ta lưỡng lự. Thấy rõ.

Tất nhiên là thấy rõ. Bởi vì nếu ngược lại thì tôi đã không biết. Điều tôi
muốn nói là, nó là một sự lưỡng lự rất rõ, gần như giật mình. Đủ lớn, đủ rõ,
để làm thỏa mãn một vị trọng tài giám sát gôn.

Anh ta nhìn xuống cái dây đeo quần và lấy móng tay cạo vào một cái nấc
hãm bằng đồng.

“Vào lúc đó. Hiểu rồi.” Rồi anh ta ngước lên nhìn tôi. “Tôi xin lỗi,” Philip
nói, “nhưng tôi cảm thấy tôi nên hỏi tên thật của ông, trước khi chúng ta đi
xa hơn. Tôi muốn nói là, nếu ông không phải là Arthur Collins, ông biết
đấy...” Giọng anh ta trầm xuống, tuyệt vọng và hoảng hốt, nhưng không
muốn để lộ ra. Ít nhất là trước mặt tôi.

“Tên tôi là Lang,” tôi nói. “Thomas Lang. Và hãy để tôi nói rằng trước tiên
tôi đã ý thức được là điều này sẽ gây sốc cho anh.”

Anh ta phẩy tay trước cố gắng xin lỗi của tôi, và ngồi đó một lúc, cắn đốt
ngón tay, nghĩ xem tiếp theo mình sẽ làm gì.

Năm phút sau, anh ta vẫn đang ngồi nguyên vậy thì một cánh cửa mở ra,
một cô gái mặc áo sọc, đoán chừng là Jane, đứng đó với một chiếc khăn
bàn cùng Ronnie.

Hai phụ nữ dừng ở ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn quanh, trong khi Philip và tôi
đứng dậy và cũng nhìn quanh mãi. Nếu là một đạo diễn phim, anh sẽ khá
vất vả với việc quyết định sẽ đặt máy quay ở chỗ nào. Hoạt cảnh vẫn cứ
diễn ra như thế, mỗi chúng tôi quằn quại trong cùng một hoàn cảnh khốn
khổ, cho đến khi Ronnie phá tan sự im lặng.

“Anh yêu,” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.