TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 320

Người thư ký gạt một công tắc và nói vào không khí.

“Ông Collin tới để gặp ông Barraclough.”

Tất nhiên câu đó không phải nói vào không khí. Mà là vào một chiếc micrô
đính vào bộ tai nghe giấu đâu đó trong bộ tóc kiểu cách của cô ta. Nhưng
tôi phải mất đến năm phút mới nhận ra điều đó, chứ lúc ấy tôi muốn gọi
cho ai đó mà bảo họ người thư ký này đang bị ảo giác khá nặng.

“Xin chờ một phút,” cô ta nói. Với tôi hay với chiếc micrô, tôi không chắc.

Cô ta và tôi đang ở trong văn phòng của Smeets VeldeKerkplein; còn tôi là
Arthur Collins, một họa sĩ từ Tauton đến.

Tôi không chắc Philip có còn nhớ Arthur Collins không, thực ra nếu như
anh ta không nhớ thì cũng chẳng vấn đề gì; nhưng tôi cần phải có chỗ bấu
víu nho nhỏ nào đó để lên được tầng mười hai đây, và Collins dường như là
một lựa chọn tốt. Dù sao, đó là một tiến bộ, nếu so với cách xưng danh Một
Gã Nào Đó Đã Từng Ngủ Với Hôn Thê Của Anh.

Tôi đứng dậy, chầm chậm đi quanh phòng, nghiêng đầu theo kiểu họa sĩ
nhìn hàng tá tranh đương đại treo kín trên tường. Các mảng lớn trên các
bức tranh được trát màu xám và ngọc lam, với những sọc màu tía rất ư kỳ
quặc. Trông như chúng được tạo ra trong một phòng thí nghiệm, có lẽ được
chế tạo riêng nhằm nâng cao tối đa cảm giác tự tin và lạc quan trong lồng
ngực một người vào thám sát văn phòng SVK lần đầu. Chúng không có tác
dụng gì đối với tôi, tôi ở đây vì những lý do khác kia mà.

Một cánh cửa gỗ sồi màu vàng mở ra và Philip thò đầu vào. Anh ta liếc
nhìn tôi một lúc, rồi bước ra và giữ cho cửa mở rộng.

“Arthur,” anh ta nói, có chút lưỡng lự. “Ông thế nào?”

Anh ta mặc quần dây đeo màu vàng tươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.