TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 323

Philip, anh chàng đờ đẫn khốn khổ, tiếp nhận điều đó trước tiên.

Nhưng Ronnie hiện giờ đang hướng về đầu bàn phía tôi, bởi thế Philip
chuyển động tác của mình thành một cử chỉ không rõ ràng về phía Jane, và
chuyện xảy ra với cốc cà phê là thế này, bánh quy thì thành ra thế kia, và
em có muốn trở thành một người tình không?

Vào lúc anh ta kết thúc mà quay trở lại với chúng tôi, Ronnie đã trong vòng
tay tôi, đang ôm tôi như một đoàn tàu cao tốc. Tôi ôm lại cô, bởi vì dường
như tình huống đòi hỏi điều đó, và cũng bởi vì tôi muốn nữa. Mùi hương
của cô thật tuyệt.

Sau một lúc, Ronnie khẽ lùi ra, ngửa người về sau để nhìn vào tôi. Tôi nghĩ
có lẽ cô đã khóc, thế là hẳn nhiên cô đã sống với chính mình trong giây
phút đó. Rồi cô quay người hướng về phía Philip.

“Philip... em có thể nói gì đây?” Cô nói, có vẻ đó là tất cả những gì cô có
thể nói.

Philip gãi gáy, đỏ mặt lên một chút, rồi quay trở lại với chỗ vấy cà phê ở
ống tay áo. Anh ta là một người Anh, được thôi.

“Để đấy một lúc đã, được không Jane?” Anh ta nói mà không nhìn lên. Đó
là điều Jane muốn nghe, và cô biến ra khỏi cửa trong tích tắc. Philip cố
cười một cách lịch sự.

“Thế,” anh ta nói.

“Vâng,” tôi nói. “Thế,” tôi cũng cười, ngượng nghịu. “Tôi nghĩ rằng như
thế đó, thực sự. Tôi xin lỗi, Philip. Anh biết đấy...” Chúng tôi đứng như thế,
ba người chúng tôi, trong một năm sau đó, chờ đợi ai đó thì thầm lời nhắc
vở từ góc phòng. Rồi Ronnie quay lại tôi, đôi mắt cô nói: hãy làm đi.

Tôi hít một hơi sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.