TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 325

“Anh đừng lợi dụng anh ấy, Thomas,” Ronnie nói, dịch khỏi chỗ đang đứng
một chút. “Đừng làm thế. Thật không công bằng. Không phải lúc này.”

“Ôi, vì Chúa,” tôi nói, đầu thõng xuống.

“Làm ơn kiểu gì?” Philip lại hỏi, và tôi cảm nhận thấy hy vọng đang lớn
dần lên trong anh ta.

Ronnie vẫn dịch lại gần hơn.

“Không, đừng, Philip,” cô nói. “Đừng làm vậy. Bọn em sẽ đi, bọn em sẽ để
anh...”

“Nào,” tôi nói, đầu vẫn cúi xuống, “có thể anh sẽ không có cơ hội như thế
này một lần nữa. Anh phải hỏi anh ấy. Đây là nghề của anh, nhớ không?
Hỏi han mọi người.” Tôi đang bắt đầu trở nên mỉa mai cay độc, và Philip
thích thú với mỗi giây của nó.

“Xin đừng nghe, Philip, em xin lỗi...” Ronnie ném vào tôi một cái nhìn giận
dữ.

“Không, không sao đâu,” Philip nói. Anh ta quay lại nhìn tôi, chậm rãi,
nghĩ rằng tất cả những gì anh ta phải làm lúc này là không phạm lỗi. “Mà
anh làm nghề gì hả, Thomas?”

Thật là tuyệt, Thomas. Một cách mới ngọt ngào, bạn hữu, ấn tượng để gọi
một người vừa mới đánh cắp vị hôn thê của anh.

“Anh ấy là nhà báo,” Ronnie nói, trước khi tôi có cơ hội trả lời. Từ “nhà
báo” buột ra như thể đó là một thứ nghề nghiệp khá tồi. Hãy đối mặt với
nó...

“Anh là nhà báo, và anh muốn hỏi tôi điều gì đó?” Philip nói. “Rồi, nói đi.”
Philip giờ đang cười. Lịch sự trong thất bại. Một quý ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.