TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 333

hãm xung từ từ trượt tới ống quyển của cái ánh sáng xanh ấy.

Không còn chút khoảng cách nào. Tuyệt đối không. Nếu như cái hãm xung
mà bẩn thì có lẽ tôi đã chạm vào cô. Nhưng nó không bẩn, và tôi đã không
chạm, điều đó cho phép tôi nhất thời trở nên giận dữ. Tôi mở tung cửa, thò
nửa người ra khỏi xe, chuẩn bị nói “Có bị thần kinh không đấy?” thì chợt
nhận ra cặp giò mà tôi suýt cán gãy trông rất quen. Tôi ngước lên và thấy
rằng tia sáng màu xanh đó có một khuôn mặt, một đôi mắt xám gây sửng
sốt khiến lũ đàn ông trở nên lắp bắp, và hàm răng tuyệt vời, những thứ đó
giờ đây đang dần hiện ra.

“Chúa ơi,” tôi nói. “Sarah.”

Cô trừng trừng nhìn tôi, mặt trắng bệch. Một nửa đang sốc, và nửa kia cũng
đang sốc.

“Thomas à?”

Chúng tôi nhìn nhau.

Và trong khi chúng tôi nhìn nhau, cùng đứng đó trên phố Cork, Luân Đôn,
Anh quốc, trong ánh mặt trời rực rỡ, tiếng nhạc ủy mị nỉ non của Stevie
Wonder trong xe, mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như đã thay đổi
theo một cách nào đó.

Tôi không biết nó diễn ra như thế nào, nhưng trong vài giây đó tất cả những
người mua sắm, những thương gia, thợ xây, khách du lịch, cảnh sát giao
thông, với tất cả những giày dép, áo quần, váy tất, túi xách, đồng hồ, nhà
cửa, xe cộ và những khoản vay trả góp, những cuộc hôn nhân, những sở
thích và những tham vọng... tất cả đều nhòe đi.

Để lại Sarah với tôi, đứng đó, trong một thế giới rất tĩnh lặng.

“Em ổn không?” Tôi hỏi, sau khoảng một nghìn năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.