TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 335

Tôi nhìn cô, nhìn những cửa sổ, nhìn cửa chính. Hẳn bọn họ đang theo dõi
cô. Hẳn thế.

Với sự đặt cược của họ vào cô, thật khó mà tưởng tượng họ có thể để cho
cô đi rong mà không có người đi kèm. Tôi là một con sư tử, nếu như anh có
thể tưởng tượng như thế một lúc, còn cô là con dê được cột trong chuồng.
Thật điên khùng khi thả cô đi lang thang.

Trừ khi.

Không ai bước vào, không ai dòm vào trong, không ai đi vượt qua và vụng
trộm nhìn từ ngoài vỉa hè vào. Không có gì cả. Tôi nhìn Sarah.

Cô đã kết thúc công chuyện với cái túi xách, giờ cô đang ngồi, nhìn ra giữa
phòng, gương mặt cô hoàn toàn trống rỗng. Cô đang ở trong một trạng thái
mụ mẫm, suy nghĩ mông lung. Hoặc là cô đang bối rối, giữa những suy
nghĩ về mọi chuyện. Tôi không thể biết được. Tôi khá chắc rằng cô biết tôi
đang nhìn cô, bởi thế việc cô không nhìn lại là hơi lạ lùng. Nhưng lạ lùng
không phải một cái tội.

Tôi lấy đồ uống và quay lại bàn.

“Cảm ơn,” cô nói, đón lấy cốc từ tay tôi và dốc một hơi tất cả vào họng.

“Bình tĩnh nào,” tôi nói.

Cô nhìn tôi một lúc với vẻ thực sự gây hấn, như thể tôi là một người nữa
trong một hàng dài rất nhiều kẻ đang chen vào việc của cô, bảo ban cô phải
làm gì. Và rồi nhớ ra tôi là ai - hoặc nhớ ra phải vờ như đã nhớ ra tôi là ai -
cô liền mỉm cười. Tôi cười lại.

“Mười hai năm ủ trong thùng,” tôi nói một cách vui vẻ, “được cất giữ ở
một sườn đồi cao nguyên Scotland, đợi thời khắc quan trọng của nó - rồi ực
một cái, thế là xong. Ai muốn trở thành thứ rượu whisky mạch nha không
pha kia chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.