TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 334

Chỉ là nói cho có. Tôi không thực sự rõ tôi có ý gì. Có phải tôi có ý rằng cô
ổn vì tôi đã không làm tổn thương cô, hay là ổn bởi vì rất nhiều người đã
không làm tổn thương cô?

Sarah nhìn tôi như thể cả cô cũng không biết, nhưng sau một hồi tôi nghĩ
rằng chúng tôi đã quyết định sẽ nghi thức hơn một chút.

“Em ổn,” cô nói.

Và rồi, đột nhiên như thể người ta đang trở lại sau giờ ăn trưa, đoạn phim
phụ trợ cho chúng tôi lại bắt đầu chuyển động, bắt đầu ồn ào. Tiếng huyên
thuyên, tiếng chân bước, tiếng ho, tiếng những thứ rơi xuống. Sarah đang
bóp nhẹ tay mình. Tôi quay đầu nhìn nắp ca pô của chiếc Ford. Cô phác
một cử chỉ.

“Em chắc chứ?” Tôi nói. “Hẳn là em...”

“Thật mà, Thomas, em ổn.” Ngừng lại một chút, để cô vuốt phẳng lại vạt
váy, còn tôi nhìn cô làm điều đó. Rồi cô ngẩng lên nhìn tôi. “Còn anh thì
sao?”

“Tôi?” Tôi nói. “Tôi...”

Chà, tới lượt tôi phải nói. Phải bắt đầu ở đâu đây nhỉ?

Chúng tôi tới một quán rượu. Quán Công tước Xứ Lơ Tơ Mơ nào đó, nằm
dí ở góc một cái trại ngựa gần quảng trường Berkeley.

Sarah ngồi xuống bàn và mở túi xách tay, và trong khi cô bận rộn với
những thứ ở bên trong đó, làm những chuyện của phụ nữ, tôi hỏi xem cô có
muốn uống gì không. Cô đáp một cốc whisky lớn. Tôi không thể nhớ liệu
người ta có khuyến khích đưa rượu cồn cho người mới bị sốc hay không,
nhưng tôi biết mình không thể gọi một cốc trà nóng ở Luân Đôn, thế nên
tôi đi tới quầy rượu gọi hai cốc lớn Macallan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.