TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 339

Tôi nhìn cô thở dài. Ở một thế giới khác thì làm thế có thể sẽ có tác dụng,
tôi tự nhủ. Ở một thế giới khác, ở một vũ trụ khác, ở một thời gian khác,
như là hai người hoàn toàn khác, chúng tôi thực sự có thể bỏ mọi thứ lại
sau mình, bay tới những hòn đảo ngập nắng ở Caribê, làm tình với nhau,
uống nước dứa, không ngừng nghỉ, suốt cả năm.

Nhưng giờ đây, nó chẳng có chút tác dụng nào. Những chuyện tôi cứ nghĩ
trong một thời gian dài, giờ đây tôi đã biết; và những thứ tôi đã biết trong
một thời gian dài, giờ đây tôi lại không muốn biết.

Tôi hít một hơi dài.

“Em biết được chừng nào về Russell Barnes?” Tôi hỏi. Cô chớp mắt.

“Gì cơ?”

“Tôi hỏi em biết Russell Barnes được chừng nào rồi.”

Cô nhìn tôi một lúc, rồi phá lên cười; cái kiểu tôi vẫn haylàm khi nhận ra
mình đang gặp rắc rối to.

“Barnes,” cô nói, nhìn ra xa và lắc đầu, cố xử sự như thể tôi vừa mới hỏi cô
thích uống Coca hay Pepsi. “Cái quái gì đã...”

Tôi nắm lấy khuỷu tay cô siết chặt, giật cô quay lại đối mặt tôi lần nữa.

“Em có thể trả lời câu hỏi chết tiệt đó được không?”

Sự tuyệt vọng trong mắt cô giờ đây chuyển thành hoảng hốt. Tôi đang làm
cô sợ. Và thành thực mà nói, tôi đang tự làm mình sợ.

“Thomas, em không biết anh đang nói tới điều gì.”

Chà, thế đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.