TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 341

Cô khóc trong khoảng một giờ, ở Hampstead Heath, trên ghế, trong ánh
trăng, trong vòng tay tôi. Tất cả nước mắt trên thế gian này chảy trên khuôn
mặt cô và thấm đẫm vào lòng đất.

Có một lúc cơn khóc trở nên thật dữ dội, thật lớn, và chúng tôi bắt đầu nghe
thấy những khán giả ở rải rác xa xa thì thầm bảo nhau gọi cảnh sát, rồi nghĩ
tốt hơn cứ kệ thế. Tại sao tôi vòng tay quanh người cô? Tại sao tôi ôm một
người đàn bà đã phản bội chính bố đẻ mình, cũng là người đã lợi dụng tôi
như một cái khăn chùi tay?

Chịu.

Khi cuối cùng cơn khóc đã bắt đầu lắng dịu, tôi vẫn ôm cô, cảm thấy cơ thể
cô giật lên và run rẩy với những tiếng nấc sau khi khóc mà trẻ em thường
có.

“Đáng ra ông ấy không phải chết,” đột nhiên cô nói, với một giọng trong,
mạnh, điều đó làm tôi tự hỏi có phải nó tới từ một nơi nào đó khác chăng.
Có lẽ thế. “Chuyện đó xảy ra không phải do chủ định. Thực ra,” cô lấy ống
tay áo lau mũi, “thực ra người ta đã hứa với em rằng ông sẽ ổn. Người ta
nói miễn sao ông ngừng lại thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Cả ông và em sẽ được
an toàn, và cả hai người...”

Cô ấp úng, và với tất cả sự bình tĩnh trong giọng nói của cô, tôi có thể thấy
cô đang chết đi vì mặc cảm tội lỗi.

“Cả hai người sẽ sao?” Tôi hỏi.

Cô ngửa đầu ra sau, ưỡn cái cổ dài, dâng cổ họng cho ai đó không phải tôi.

Rồi cô cười. “Giàu có,” cô nói.

Trong một khoảnh khắc, tôi cũng muốn cười. Nó nghe như thể một từ kỳ
quặc. Thật là một thứ kỳ quặc. Nghe nó như một cái tên, hoặc một đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.