TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 342

nước, hoặc một kiểu xa lát. Cho dù từ đó là gì đi nữa, hẳn nó không thể nào
hàm nghĩa là có rất nhiều tiền. Như thế nó chỉ, đơn giản là, quá kỳ quặc.

“Người ta hứa rằng cả hai người sẽ giàu?” Tôi hỏi.

Cô hít sâu và thở dài, rồi nụ cười nhanh chóng nhạt dần như thể nó chưa
từng đến.

“Vâng,” cô nói. “Giàu. Tiền. Họ nói cả hai bố con sẽ có tiền.”

“Nói với ai? Cả hai người?”

“Ồ, Chúa ơi, không. Bố sẽ không...” Cô dừng một lúc và toàn thân run rẩy
mãnh liệt. Đoạn cô nhướng cằm lên, nhắm mắt lại. “Ông đã đi xa, quá xa,
không thể nghe những thứ này.”

Tôi thấy khuôn mặt ông. Vẻ hăm hở, cương quyết, đầy sinh khí. Cái vẻ của
một người đàn ông đã dùng cả đời để làm ra tiền, tạo lập con đường của
mình, thanh toán các hóa đơn của mình, và rồi, vào đúng lúc, ông ta nhận ra
rằng đó không phải là đích của cuộc chơi. Ông nhận thấy cơ hội để sửa lại
nó.

Anh có phải là một người tốt không, Thomas?

“Thế rồi họ cho em tiền?” Tôi nói.

Cô mở mắt ra và cười, rất nhanh, rồi lại chùi mũi.

“Họ cho em tất cả. Tất cả những thứ mà một đứa con gái có thể muốn. Tất
cả mọi thứ một đứa con gái đã có, thực ra là thế, trước khi bố nó quyết định
sẽ mang chúng đi.”

Chúng tôi ngồi như thế một lúc, tay nắm tay, nghĩ và nói về những điều cô
đã làm. Nhưng chúng tôi không đi xa lắm. Khi bắt đầu, cả hai chúng tôi
nghĩ rằng đó sẽ phải là câu chuyện lớn nhất, dài nhất, sâu sắc nhất mà cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.