TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 340

Thế là chút hy vọng le lói cuối cùng đã tắt. Lúc cô, đứng đó gần mặt nước
khi đêm lên, nói dối tôi, tôi biết mình đã biết.

“Là em đã gọi bọn họ, phải không?”

Cô vùng vằng cố thoát khỏi cái siết tay của tôi một lúc, rồi lại phá lên cười.

“Thomas, anh thật... có chuyện quái quỷ gì với anh thế?”

“Xin đừng, Sarah,” tôi nói, và tiếp tục giữ khuỷu tay cô,“đừng đóng kịch
nữa.”

Lúc này, cô đang thực sự trở nên sợ hãi và bắt đầu cố dứt ra. Tôi cứ giữ lại.

“Chúa ơi...” Cô dợm nói, nhưng tôi lắc đầu và cô ngừng lại. Tôi lắc đầu khi
cô cau mày với tôi, và tôi lắc đầu khi cô cố ra vẻ sợ hãi. Tôi chờ đợi cho tới
khi cô ngừng tất cả những thứ đó lại.

“Sarah,” cuối cùng tôi nói, “hãy nghe tôi. Em biết Meg Ryan, phải không?”
Cô gật đầu. “Chà, Meg Ryan được trả hàng triệu đô để làm chuyện mà bây
giờ em đang cố làm. Hàng chục triệu đô. Em biết tại sao không?” Cô nhìn
lại tôi. “Bởi vì đó là chuyện rất khó làm tốt, và trên thế giới này những
người có thể làm được chuyện đó ở khoảng cách này chỉ đếm được trên đầu
ngón tay. Bởi thế đừng đóng kịch, đừng giả vờ, đừng nói dối.”

Cô mím miệng lại và dường như đột nhiên thả lỏng, bởi thế tôi thả lỏng bàn
tay đang nắm ở khuỷu tay cô ra, rồi buông hẳn. Chúng tôi đứng đó như
những người trưởng thành.

“Chính em đã gọi bọn họ,” tôi nhắc lại. “Em đã gọi bọn họ đêm đầu tiên tôi
tới nhà em. Em đã gọi bọn họ từ quán ăn, vào đêm họ húc tôi bắn khỏi xe.”

Tôi không muốn nói điều cuối cùng, nhưng phải có ai đó nói thôi.

“Em đã gọi bọn họ,” tôi nói, “và họ tới giết bố em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.