TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 346

Răng cô va vào nhau lập cập, điều đó làm tôi nhận ra chúng tôi đã ngồi ở
đây lâu tới chừng nào. Và tôi còn lại bao nhiêu thời gian.

“Tôi nên đưa em về,” tôi nói, và đứng dậy. Thay vì đứng dậy cùng tôi, cô
cuộn người sát hơn xuống ghế, hai tay khoanh trước bụng như thể đang
đau. Bởi vì cô đang đau. Khi cô nói, giọng nghe cực nhỏ, và tôi phải ngồi
xổm xuống cạnh cô mới nghe thấy. Tôi càng thấp xuống, cô càng cúi đầu
để tránh nhìn vào mắt tôi.

“Đừng trừng phạt em,” cô nói. “Đừng trừng phạt em vì cái chết của bố em,
Thomas, bởi vì em có thể làm chuyện đó mà không cần anh phải giúp.”

“Tôi không trừng phạt em, Sarah,” tôi nói. “Tôi chỉ đưa em về nhà, thế
thôi.”

Cô ngẩng đầu lên, lại nhìn tôi, và tôi thấy một nỗi sợ hãi mới đang trượt
vào đôi mắt cô.

“Nhưng tại sao?” Cô nói. ”Ý em là, giờ chúng ta ở đây. Cùng nhau. Chúng
ta có thể làm bất cứ điều gì. Đi bất cứ đâu.”

Tôi nhìn xuống dưới đất. Cô vẫn chưa hiểu vấn đề.

“Em muốn đi đâu?” Tôi hỏi.

“Điều đó chẳng quan trọng, phải không?” Cô nói, giọng cô lớn dần cũng
như sự tuyệt vọng. “Cái chính là chúng ta có thể đi. Ý em là, Chúa ơi,
Thomas, anh biết đấy... bọn chúng điều khiển anh bởi vì bọn chúng đe dọa
làm hại em, và bọn chúng điều khiển em bởi vì bọn chúng đe dọa làm hại
anh. Đó là cách bọn chúng làm. Nhưng giờ nó đã kết thúc. Chúng ta có thể
đi đâu đó. Hãy đi khỏi đây.”

Tôi lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.