TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 347

“Tôi e rằng giờ chuyện không đơn giản như thế nữa,” tôi nói. “Nếu như nó
đã từng thế.”

Tôi ngừng lại nghĩ một lúc, tự hỏi mình nên nói với cô điều gì. Chẳng có
gì, đó là điều tôi thực sự nên nói với cô. Nhưng, chết tiệt thật.

“Đây không phải chỉ là chuyện chúng ta,” tôi nói. “Nếu như chúng ta cứ thế
bỏ đi, những người khác sẽ chết. Chết vì chúng ta.”

“Những người khác?” Sarah nói. “Anh đang nói gì thế? Những người khác
nào?”

Tôi cười với cô, bởi muốn cô cảm thấy dễ chịu hơn, không sợ hãi như thế,
và cũng bởi tôi nhớ tất cả bọn họ. “Sarah,” tôi nói. “Em và tôi...”

Tôi lúng túng. “Sao cơ?” Cô nói.

Tôi hít một hơi dài. Chẳng còn cách nào khác để nói điều đó.

“Chúng ta phải làm việc đúng đắn,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.