TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 67

“Tôi có nghĩ rằng anh có thể giết người lấy tiền không á? Không, tôi không
nghĩ thế.”

“Chắc không?”

“Chắc.”

“Thế ngài là thằng đần rồi, thưa ngài. Tôi đã giết một người đàn ông và hai
mụ đàn bà.”

Tôi biết điều đó. Tôi cũng biết nó ảnh hưởng như thế nào tới anh ta.

“Nhưng không phải vì tiền,” tôi nói. “Không phải là ám sát.”

“Tôi là một bầy tôi của Hoàng gia, thưa ông chủ. Chính phủ trả tiền nhà
cho tôi. Dù ngài nhìn nhận chuyện đó kiểu gì, và hãy tin tôi, tôi đã nhìn nó
theo nhiều cách khác nhau, cái chết của ba con người đó đã mang lại bát
cơm cho tôi. Uống thêm cốc nữa nhé?”

Trước khi tôi nói được gì, anh ta đã cầm cốc của tôi mà đi về phía quầy.

Khi nhìn anh ta đi xuyên qua mấy tay buôn bất động sản, tôi chợt nghĩ về
những trò cao bồi và da đỏ mà Solomon và tôi đã chơi cùng nhau ở Belfast.

Những ngày vui vẻ, chỉ loáng thoáng có vài tháng tệ hại.

Đó là năm 1986, và Solomon có giấy gọi, cùng với chục người khác từ Lực
lượng Cảnh sát Đặc biệt Đô thành, bổ sung tạm thời vào Cảnh sát Hoàng
gia Ireland vốn khá là chó chết. Anh ta đã sớm chứng tỏ mình là người duy
nhất trong nhóm xứng đáng có vé máy bay, bởi vậy tới cuối khóa một vài
tay lão luyện vốn cực kỳ khó tính đã yêu cầu anh ta ở lại thử sức với quân
đội trung thành của Hoàng gia, và anh ta nhận lời.

Cách đó nửa dặm, trong mấy căn phòng phía trên Đại lý Du lịch Tự do, tôi
đang phục vụ năm cuối trong tám năm quân ngũ và được biệt phái tới một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.