TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 70

gì cả, không làm gì cả, không làm gì cả, hoặc gọi 999 yêu cầu cảnh sát.
Điều duy nhất mà họ chắc chắn là họ không thích phương án cuối cùng.”

“Còn O’Neal...?”

“O’Neal nhận việc đó. Theo dõi. Ngăn chặn. Giảm thiểu tổn thất. Gọi nó
bằng cái tên bỡn cợt nào cũng được, nếu ngài thích.” Đối với Solomon,
“bỡn cợt” là một từ mạnh. “Tất nhiên là chẳng hành động nào trong số đó
đụng chạm tí ti gì đến Alexander Woolf.”

“Tất nhiên không rồi,” tôi nói. “Giờ Woolf đang ở đâu?” Solomon liếc nhìn
đồng hồ.

“Vào lúc này ông ta đang ngồi ghế số 6C trên một chiếc 747 của Hàng
không Anh quốc từ Washington tới Luân Đôn. Nếu sành ăn, có thể ông ta
đã chọn thịt bò Wellington. Cũng có thể ông ta là người thích cá, nhưng tôi
nghi ngờ điều đó.”

“Phim thì là phim gì?”

Khi em đang ngủ.”

“Tôi bị ấn tượng đấy,” tôi nói.

“Cái thú vị là ở các chi tiết, thưa ông chủ. Không phải vì một việc nào đó
vốn dĩ chẳng ra gì mà chúng ta buộc phải làm nó một cách chẳng ra gì.”

Chúng tôi hớp thêm chút bia trong yên lặng đầy dễ chịu. Nhưng tôi phải hỏi
anh ta.

“Này David.”

“Xin cứ sai bảo, ông chủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.