TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 71

“Phiền anh giải thích tại sao tôi lại dính vào tất cả chuyện này?” Anh ta
nhìn tôi bằng vẻ như sắp bảo “ngài giải thích chotôi thì có” cho nên tôi vội
tiếp. “Ý tôi là, ai muốn ông ta chết, và sao lại phải làm ra vẻ tôi là kẻ ra
tay?”

Solomon uống cạn cốc bia.

“Tại sao thì không biết,” anh ta nói. “Còn về ai, chúng tôi nghĩ có thể là
CIA.”

Suốt đêm tôi trở mình trằn trọc, lật qua lật lại, dậy hai lần để thu băng
những đoạn độc thoại ngu xuẩn về tình huống hiện tại với cái máy thu âm
tiết kiệm tiền thuế của tôi. Trong toàn bộ chuyện này, có những cái làm tôi
lo lắng, lại có những cái khiến tôi sợ hãi, nhưng Sarah Woolf thì cứ xuất
hiện mãi trong đầu tôi và chẳng chịu rời đi.

Tôi không yêu cô ấy, anh hiểu chứ. Làm sao có thể thế được? Rốt cuộc thì
tôi cũng chỉ có vài giờ cùng với cô và chẳng phải trong hoàn cảnh thoải mái
gì. Không. Chắc chắn là tôi không yêu cô. Phải có gì nhiều hơn một cặp
mắt sáng màu xám và một mớ tóc nâu sẫm bồng bềnh mới cuốn hút được
tôi.

Vì Chúa.

Đúng chín giờ sáng hôm sau tôi thắt cà vạt Garrick, cài nốt cúc áo, và đúng
chín rưỡi tôi nhấn chuông quầy hướng dẫn tại Ngân hàng Nhà nước
Westminster ở Swiss Cottage. Tôi không có kế hoạch hành động rõ ràng
trong đầu, nhưng tôi nghĩ biết đâu tới gặp trực tiếp ông giám đốc ngân hàng
lần đầu tiên trong vòng mười năm lại giúp tôi phấn chấn hơn, cho dù số tiền
trong tài khoản không phải của tôi.

Tôi được chỉ vào một phòng đợi bên ngoài văn phòng giám đốc, và người
ta cho tôi một cốc cà phê bằng nhựa quá nóng để uống cho tới khi, chỉ
trong khoảng một phần trăm giây, nó đột ngột trở nên quá nguội. Tôi đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.