TAY NẮM, TAY BUÔNG VÀ MỘNG VÀNG SON - Trang 13

đông cứng lại, ngỡ ngàng quay đầu nhìn người ấy.

Không phải Trần Cảnh.

Dù hai mươi năm cách biệt, ta vẫn nhận ra, người này không phải.

"Công chúa, người không thể chết."

Ta cười nhạt nhìn hắn: "Ta sống hay chết cũng phải xin phép kẻ khác

sao?"

"Nếu người chết, quan gia sẽ rất đau lòng."

Ta mỉa mai: "Đau lòng? Hắn cũng có tim à?"

"Quan gia có nỗi khổ tâm, xin công chúa hiểu cho."

"Cứ cho là thế đi, sống chết của ta vẫn không đến lượt ngươi can thiệp."

Ta vung tay hắn ra, tiếp tục bước ra phía giữa hồ.

Hắn không lên tiếng nữa, chỉ từ phía sau ôm chặt lấy ta.

"Ngươi dám bất kính với ta?" Ta giận dữ nói. Đó là lần đầu tiêng trong

suốt hai mươi năm tịnh tu trong phủ, ta lớn tiếng với một người.

"Thần không cho công chúa chết! Thần... thần... công chúa nếu thấy

buồn chán, cần người trút giận, công chúa có thể... có thể... lấy thần."

Lúc nói câu ấy, tay hắn vẫn không buông khỏi người ta. Còn ta, chẳng

hiểu là do buồn cười quá, hay là thật sự còn chút gì lưu luyến thế gian này,
cuối cùng lại quyết định đi theo hắn.

*

Ngày Trần Cảnh ban hôn cho ta và Phụ Trần cũng là lần đầu tiên ta gặp

lại hắn sau hai mươi năm ròng rã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.