TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 130

rồi cười. “Thế còn mày sao rồi?”

“Cũng không có gì quá tệ.” Tsukuru rút một tấm danh thiếp từ trong ví,

đưa cho Xanh. Xanh cầm lầy, rồi đọc to thành tiếng.

“Công ty đường sắt ***. Phòng công trình, bộ phận cơ sở hạ tầng.”

“Công việc của mình chủ yếu là xây dựng và duy tu nhà ga.” Tsukuru

nói.

“Từ xưa mày đã thích ga tàu rồi mà.” Xanh nói đầy vẻ thán phục. Sau

đó nhấp một ngụm capuchino. “Thế là rốt cuộc mày cũng làm được cái công
việc mày thích.”

“Là nhân viên quèn, nên chẳng phải lúc nào cũng được làm những gì

mình thích. Có rất nhiều những việc chán mớ.”

“Ở đâu mà chẳng vậy. Chừng nào còn đi làm thuê, chừng ấy còn phải

chịu vô khối chuyện chán mớ.” Xanh nói. Rổi khẽ lắc đầu mấy lần, tựa như
đang nhớ lại một vài trải nghiệm chán mớ.

“Lexus bán tốt không?”

“Không tệ. Đây là Nagoya, quê hương của Toyota mà. Riêng xe Toyota

thì chẳng cần làm gì cũng bán chạy, nhưng đối thủ lần này của bọn tao
không phải là Nissan hay Honda, mà mục tiêu là biến tầng lớp đang đi
những dòng xe sang nhập ngoại như Mercedes hay BMW thành chủ nhân
của Lexus. Vì thế nên Toyota mới cần tạo dựng một thương hiệu chủ lực. Có
thể phải mất nhiều thời gian, nhưng tao tin tưởng sẽ thành công.”

“Chúng ta không có lựa chọn nào tên là bại trận.”

Vẻ mặt Xanh thoáng tỏ ra khó hiểu, nhưng rồi lập tức giãn ra. “À, cái

vụ thi đấu bóng bầu dục. Mày vẫn còn nhớ những chuyện tầm phào ấy à.”

“Cậu rất biết cách khích lệ sĩ khí.”

“Ờ, nhưng bọn tao toàn thua. Dẫu sao thì ở ngoài đời, công việc làm ăn

lại diễn ra thuận lợi theo một cách khác. Tất nhiên tình hình kinh tế không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.