TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 132

“Mày bảo có chuyện cần nói phải không?” Xanh cất tiếng như đang trò

chuyện với ai đó ở rất xa.

“Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học, mình có về Nagoya và nói chuyện với

cậu qua điện thoại.” Tsukuru bắt đầu. “Lúc đó cậu bảo với mình rằng, các
cậu không muốn gặp mặt mình nữa, và từ nay đừng có gọi điện cho các cậu.
Cậu cũng bảo đó là sự nhất trí của cả bốn người. Cậu còn nhớ chứ?”

“Tất nhiên tao vẫn nhớ.”

“Mình muốn biết lý do.” Tsukuru nói.

“Sao đến giờ, mày lại bỗng dưng hỏi về chuyện đó?” Xanh hỏi với vẻ

hơi bất ngờ.

“Ừ, phải đợi đến tận bây giờ. Lúc đó, mình không thể hỏi cậu câu hỏi

ấy. Mình đã quá choáng váng khi nghe cậu nói thế, cũng phần vì sợ biết cái
lý do khiến mình bị gạt phắt ra như vậy. Thời điểm đó, mình có cảm giác sẽ
chẳng gượng dậy nổi nếu biết được lý do. Vì thế, mình đã quyết định sẽ
quên hết, chẳng cần biết tại sao. Mình tin rằng, thời gian trôi đi thì rồi vết
thương trong lòng sẽ được chữa lành.”

Xanh bấu những miếng bánh nhỏ, cho vào mồm, chậm rãi nhai, rồi đẩy

chúng trôi xuống cổ bằng capuchino. Tsukuru nói tiếp:

“Thế rồi mười sáu năm đã trôi qua, nhưng vết thương ngày ấy có vẻ

cẫn còn nguyên trong lòng mình, và dường như nó vẫn đang rỉ máu. Dạo
gần đây, có một sự kiện nho nhỏ đã khiến mình nhận ra điều này, một sự
kiện có ý nghĩa khá quan trọng đối với mình. Bởi vậy mình mới phải về tận
Nagoya để gặp cậu. Việc đường đột thế này có thể đã làm khó cho cậu.”

Xanh ngắm nhìn hồi lâu những cành liễu đang nặng nề rũ xuống. Cuối

cùng, cậu ta nói: “Mày không đoán ra được lý do đó sao?”

“Mình đã suy nghĩ về lý do đó suốt mười sáu năm nay nhưng vẫn

không thể đoán ra.”

Xanh nheo mắt đầy phân vân, rồi lấy tay gãi chỏm mũi. Đó là thói quen

mỗi khi cậu ta phải tập trung suy nghĩ. “Lúc đó, khi tao vừa nói xong, mày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.