TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 131

được tốt cho lắm. Nhưng những người nhiều tiền thì vẫn nhiều tiền. Thật là
lạ.”

Tsukuru im lặng gật đầu. Xanh nói tiếp:

“Bản thân tao không đi gì ngoài Lexus. Một chiếc xe xuất sắc, êm ru,

mà lại chẳng bao giờ hỏng hóc. Tao đã chạy đến vận tốc hai trăm cây số giờ
trên đường thử, vậy mà tay lái chẳng lắc tẹo nào, phanh cũng chắc nịch.
Thật đáng nể. Không gì bằng việc khuyên người khác dùng thứ mà mình
cảm thấy ưng ý. Dù có khéo miệng đến đâu, cũng khó lòng bán được cho
người khác cái mà bản thân mình không thể chấp nhận.”

Tsukuru đồng ý với điều đó.

Xanh nhìn thẳng vào mặt Tsukuru. “Này, cách nói chuyện của tao có

giống một nhân viên bán hàng không?”

“Không, mình không nghĩ thế.” Tsukuru đáp. Gã hiểu rằng, Xanh đang

nói thật những suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, dù thế nào, gã biết chắc hồi
cấp ba Xanh không có cách nói chuyện như thế.

“Mày có lái xe không?” Xanh hỏi.

“Mình biết lái, nhưng không có xe. Sống ở Tokyo thì chỉ cần tàu điện,

xe buýt và taxi là đủ, nên bình thường mình đi bằng xe đạp. Chừng nào thật
cần kíp thì thuê xe theo giờ. Đó là điểm khác biệt so với Nagoya.”

“Ừ, như thế thì nhàn nhã hơn, mà cũng đỡ tốn kém.” Xanh nói. Sau đó

buông một tiếng thở dài khe khẽ. “Không nhất thiết cứ phải có ô tô. À mà
này, cuộc sống ở Tokyo thế nào, có hài lòng không?”

“Mình có công việc, vả lại cũng sống khá lâu trên đó rồi nên đã phần

nào quen với thuỷ thổ. Với lại, cũng không có nơi nào khác để đi. Chỉ bởi lẽ
đó thôi, chứ không hẳn vì yêu thích.”

Sau đó, hai người chìm vào im lặng. Một phụ nữ trung niên dắt hai con

chó giống Border Collie đi ngang qua mặt họ. Một vài người chạy bộ đang
chạy về phía toà thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.