TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 136

ba người kia, và đối với cả Tsukuru.

Tiếng chuông điện thoại của Xanh vang lên một lần nữa. Sau khi kiểm

tra tên người gọi, Xanh quay sang nói với Tsukuru.

“Xin lỗi. Tao ra nghe máy chút được không?”

“Được chứ.” Tsukuru đáp.

Xanh cầm điện thoại di động, đứng dậy khỏi ghế đá và nói chuyện ở

cách đó một quãng. Qua điệu bộ và nét mặt, gã đoán rằng đó là một cuộc
thương thảo với khách hàng.

Tsukuru chợt nhớ ra tên của bản nhạc chuông ấy, “Viva Las Vegas!”

của Elvis Presley. Nhưng dù tưởng tượng thế nào, cũng không thể nghĩ rằng
nó lại phù hợp để lấy làm nhạc chuông cho điện thoại của một nhân viên bán
hàng cự phách của Lexus. Mỗi sự vật đều thiếu vằng chút ít mùi vị của hiện
thực.

Lát sau, Xanh quay trở về chỗ, và ngồi xuống ghế đá bên cạnh gã.

“Xin lỗi.” Cậu ta nói. ‘Tao giải quyết xong rồi.”

Tsikuru nói: “Tại sao Trắng lại kể ra một câu chuyện nhảm nhí như vậy

chứ? Và tại sao mục tiêu lại là mình?”

“Ừm, tao chịu.” Xanh nói, rồi uể oải lắc đầu mấy cái. “Thật không phải

với mày, nhưng cả hồi ấy lẫn bây giờ, tao đều không hiểu chuyện đó rốt
cuộc là thế nào.”

Cái gì là sự thật? Phải tin vào cái gì? Trong Xanh bắt đầu xuất hiện nỗi

hoang mang, nó khiến cậu ta rối trí. Và cậu ta vẫn chưa quen với việc bị làm
cho rối trí. Chỉ khi hành động cùng những đồng đội cố định, giá trị thật sự
của cậu ta mới được phát huy hết mức.

“Có lẽ Đen là người nắm rõ nội tình nhất.” Xanh nói. “Lúc ấy tao đã có

cảm giác rằng, có một vài sự thật mà bọn tao không được biết. Cái đó chắc
mày hiểu, về những chuyện như thế, phụ nữ thường dễ thổ lộ với nhau hơn.”

“Đen bây giờ đang sống ở Phần lan.” Tsukuru nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.