TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 149

chức năng xã hội của các nhà ga đang dần thay đổi, nên có khá nhiều việc
phải làm.”

“Nhưng tóm lại là một công việc có liên quan tới nhà ga.”

“Nói chung là vậy.”

“Mày cưới vợ chưa?”

“Vẫn một mình.”

Đỏ vắt chéo chân, lấy tay phủi sợi thừa bám ở gấu quần ka ki. “Tao

từng kết hôn một lần, hồi hai bảy. Nhưng được năm rưỡi thì ly hôn và sống
một mình từ đấy. Tao khoái độc thân vì thoải mái hơn. Khỏi phải mất thời
gian vô bổ. Mày cũng thế hả?”

“Không, không hẳn vậy. Mình thấy kết hôn cũng tốt. Thậm chí, mình

còn đang thừa thời gian là đằng khác, chỉ vì chưa gặp được người nào muốn
cưới.”

Gã nghĩ đến Sara. Nếu là nàng thì có thể gã sẽ muốn cưới. Nhưng

Tsukuru không biết nhiều về Sara, và nàng chắc chắn cũng không biết nhiều
về gã. Cả hai đều cần thêm chút thời gian.

“Công việc kinh doanh của cậu xem chừng phát đạt đấy nhỉ?” Tsukuru

nói. Rồi nhìn một lượt khắp căn phòng làm việc đầy vẻ trang nhã.

Hồi mười mấy tuổi, Xanh, Đỏ, và Tsukuru vẫn thường gọi nhau là mày,

tao. Nhưng gặp lại nhau sau mười sáu năm, Tsukuru chợt nhận ra rằng cách
gọi thân mật ấy không còn phù hợp với tâm trạng nữa. Bọn họ vẫn kêu
“mày”, xưng “tao” với Tsukuru, nhưng gã thì chẳng thể thuận miệng gọi
theo cách đó. Cách gọi suồng sã như thế đã không còn tự nhiên đối với
Tsukuru.

“Ờ, công việc độ này cũng suôn sẻ.” Đỏ đáp. Sau đó hằng giọng một

cái. “Mày biết nội dung công việc của công ty tao chứ?”

“Đại thể thì biết, đấy là nếu những nội dung đăng trên internet là

đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.