TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 163

đã biến mất. Như thể ai đó đã vòng ra đằng sau và ngắt phích cắm. Những
nét đặc trưng non tơ, rạng ngời bề ngoài ngày trước giờ đây bỗng trở nên
thảm hại đến mức đáng thương. Đó không phải vấn đề tuổi tác, không phải
cậu ấy thành ra thế vì già. Lúc nghe tin Trắng bị kẻ nào đó giết, tao thật sự
đau đớn và thấy thương cảm. Tao không muốn Trắng phải chết theo cách ấy,
dù vì lý do gì. Nhưng đồng thời, tao cũng cảm thấy, ở một góc độ nào đó thì
trước khi bị giết chết về mặt thể xác, cậu ấy đã bị tước đoạt toàn bộ sức
sống.”

Đỏ cầm lấy điếu thuốc, rít một hơi sâu và nhắm mắt.

“Cậu ấy đã khoét một cái hố sâu trong lòng tao mà cho đến bây giờ tao

vẫn chưa thể lấp đầy.”

Im lặng bao trùm, một sự im lặng rắn chắc và dày đặc.

“Cậu có nhớ bản nhạc cho đàn piano mà Trắng hay chơi không?”

Tsukuru hỏi. “Một đoản khúc tên là ‘Le Mal du Pays’ của Liszt.”

Đỏ ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu. “Không, tao không nhớ bản nhạc

đó. Tao chỉ nhớ bản của Schuman, một bản nổi tiếng trong tập ‘Khung cảnh
thời thơ ấu’

(

15

)

, hình như tên là ‘Mộng tưởng’

(

16

)

. Tao nhớ là thỉnh thoảng cậu

ấy vẫn chơi bản nhạc này, nhưng tao không biết bản kia của Liszt. Có
chuyện gì à?”

“Không, chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là tự nhiên nghĩ đến thôi.” Tsukuru

đáp. Rồi gã đưa mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay. “Mình đã làm cậu mất
nhiều thời gian quá. Mình phải xin phép thôi. Thật tốt là đã được nói chuyện
với cậu như thế này.”

Đỏ vẫn giữ nguyên tư thế ở trên ghế, nhìn thẳng vào Tsukuru. Đôi mắt

không biểu cảm, tựa như một người đang chăm chú nhìn vào tấm thạch
bản

(

17

)

mới tinh còn chưa khắc chữ nào. “Mày có vội không?” Cậu ta hỏi.

“Không hề.”

“Vậy thì nói chuyện thêm chút nữa được chứ?”

“Sao không, gì chứ thời gian thì mình không thiếu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.