TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 165

Tao đã nghĩ là đến một lúc nào đó sẽ phải xin lỗi mày cho đàng hoàng,
nhưng bản thân lại không thể tạo ra được một cơ hội như thế.”

“Thôi khỏi.” Tsukuru nói. “Những chuyện như thế bây giờ không lấy

lại được nữa.”

Đỏ đang suy nghĩ mông lung về một điều gì đó. Một lúc sau, cậu ta nói:

“Tsukuru này, tao muốn nhờ mày một việc.”

“Việc gì?”

“Tao muốn mày nghe chuyện của tao, có thể gọi là những lời bộc bạch

mà tao chưa từng kể với ai khác. Chưa chắc mày đã thích nghe, nhưng về
phần mình, tao vẫn muốn một lần vạch rõ vị trí những vết thương bên trong
mình. Tao muốn mày biết về điều tao đang phải gánh chịu. Tất nhiên, tao
không nghĩ nó sẽ bù đắp được vết thương mà bọn tao gây ra cho mày. Đây
chỉ đơn giản là vấn đề trong tâm lý của tao. Nể tình bạn xưa, mày nghe tao
chứ?”

Tsukuru gật đầu, mặc dù không hiểu sự việc sẽ diễn biến tới đâu.

Đỏ nói: “Lúc nãy, tao có nói với mày, vào đại học rồi tao mới biết thế

giới học thuật không để dành cho mình. Và phải đến khi vào làm trong ngân
hàng rồi tao mới biết mình không hợp để đi làm thuê. Tao đã nói thế đúng
không nhỉ? Thật đáng xấu hổ. Có lẽ vì tao lười nhác không muốn làm cái
việc là nhìn thẳng vào chính mình một cách nghiêm túc. Nhưng thực ra
không chỉ có thể, tao còn không biết là mình chẳng hợp với hôn nhân cho tới
khi cưới vợ. Nghĩa là, quan hệ thể xác giữa đàn bà không hợp với tao. Mày
hiểu điều tao định nói chứ?”

Tsukuru giữ im lặng. Đỏ tiếp tục nói.

“Nói toác ra, tao không có cảm giác thèm khát đàn bà. Không hẳn là

hoàn toàn, nhưng với đàn ông thì suôn sẻ hơn.”

Một sự tĩnh lặng trùm xuống căn phòng, không thể nghe thấy dù chỉ là

một tiếng động. Căn phòng vốn đã rất im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.