TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 166

“Chuyện đó đâu có gì là hiếm.” Tsukuru nói như để khỏa lấp bầu im

lặng.

“Phải, có thể chẳng là chuyện hiếm, đúng như mày nói. Nhưng sự thật

ấy bỗng đâu đổ ập xuống đầu một con người, là điều khá nghiệt ngã với anh
ta
, rất nghiệt ngã. Một sự khái quát hóa không thể vớt vát nổi. Biết nói thế
nào nhỉ, cảm giác như mày đột nhiên bị quẳng xuống giữa đại dương trong
màn đêm cô độc từ mặt boong của một con tàu đang trên chuyến hải hành.”

Tsukuru nhớ đến Haida, hình ảnh Haida dùng miệng đón lấy dòng tinh

dịch của mình trong mơ – có lẽ là trong mơ. Khi ấy Tsukuru rất hoang
mang, đột nhiên bị quẳng xuống giữa đại dương trong màn đêm cô độc, quả
là một cách diễn đạt đích xác.

“Dẫu là gì đi chăng nữa, cách duy nhất có lẽ là phải cố gắng thành thật

với chính mình.” Tsukuru nói, sau khi lựa chọn từ ngữ. “Chỉ có cách thành
thật và thả mình tự do hơn một chút. Rất tiếc, mình chỉ có thể nói được như
thế.”

Đỏ nói: “Mày biết đấy, Nagoya là một trong số ít các đô thị lớn của

Nhật Bản nếu xét về quy mô, nhưng cũng lại là một thành phố chật chội.
Người đông, các ngành kinh tế phát triển, hàng hóa dồi dào, duy chỉ có các
khả năng lựa chọn là hiếm hoi đến không ngờ. Đối với những kẻ như bọn
tao, để thành thật với chính mình và được sống tự do ở cái mảnh đất này
không phải chuyện dễ… Mà này, mày có nghĩ đó là một nghịch lý không?
Trong quá trình sống, chúng ta sẽ dần dần khám phá ra bản chất thật của
mình. Và càng khám phá ra bao nhiêu, chúng ta càng đánh mất mình bấy
nhiêu.”

“Tao mong mọi điều thuận lợi sẽ luôn đến với mày. Thật đấy.” Tsukuru

nói và gã thật lòng nghĩ vậy.

“Mày không còn giận tao nữa chứ?”

Tsukuru khẽ lắc đầu. “Tao chưa bao giờ giận mày. Mà tao vốn dĩ chẳng

bao giờ giận ai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.