TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 18

khổng lồ dành cho loại tàu Shinkansen, hay nhà ga cho loại đường sắt đơn ở
miền thôn quê, hay nhà ga chuyên chở hàng hóa, tất cả với gã đều lôi cuốn
miễn là ga đường sắt. Bất cứ cái gì liên quan đến nhà ga đều làm gã say mê.

Hồi nhỏ, cũng giống như chúng bạn, gã say mê mô hình đường sắt,

nhưng cái thu hút sự quan tâm của gã thực tế không phải là các đầu máy hay
toa xe được chế tác tinh xảo, cũng không phải những tuyến đường ray chạy
dài giao nhau phức tạp, cũng không phải những sa bàn cầu kỳ mà chính là
cái mô hình nhà ga bình thường đặt cạnh đó như một món đồ kèm theo. Gã
thích nhìn những đoàn tàu chạy lướt qua những nhà ga như thế, hoặc từ từ
giảm tốc độ và dừng lại vừa khít với đường ke. Gã tưởng tượng ra bộ dạng
của những hành khách qua lại, lắng nghe tiếng phát thanh trong ga hoặc
tiếng chuông báo hiệu khởi hành, hình dung ra những động tác nhanh nhẹn
của nhân viên nhà ga. Hiện thực và giả tưởng hòa lẫn trong đầu gã, nhiều lúc
khiến cơ thể gã run lên vì quá hưng phấn. Nhưng gã không thể giải thích
một cách logic với mọi người xung quanh là tại sao mình lại bị nhà ga
đường sắt hấp dẫn đến vậy. Vả lại, cứ giả sử rằng gã có thể giải thích được
đi chăng nữa, thì rốt cuộc vẫn sẽ bị mọi người cho rằng gã là một đứa trẻ
khác thường. Thậm chí chính bản thân Tsukuru cũng từng nghĩ, không khéo
trong mình có chỗ nào đó không bình thường thật.

Mặc dầu không có cá tính hay tư chất nổi bật, và mặc dầu luôn có

khuynh hướng trung dung, nhưng gã nhận thấy (hình như) mình có cái gì đó
hơi khác mọi người xung quanh, một cái gì đó không thể nói là bình thường.
Sự tự ý thức hàm chứa cả những mâu thuẫn như thế, không ít lần trong
quãng đời suốt từ thời niên thiếu cho tới nay là ba mươi sáu tuổi đầu, đã gây
cho gã những bối rối và bấn loạn. Có khi thoảng qua, có khi sâu sắc và mãnh
liệt.

Đôi lúc Tsukuru không còn hiểu lý do mình được kết nạp vào nhóm

bạn ấy là gì nữa. Bản thân mình có cần thiết cho mọi người theo đúng nghĩa
hay không? Hay là nếu không có mình thì bốn người kia sẽ cảm thấy thoải
mái và vui vẻ hơn? Chẳng qua họ vô tình chưa nhận thấy mà thôi? Và việc
họ nhận ra chỉ là vấn đề thời gian? Càng nghĩ, Tazaki Tsukuru càng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.