TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 180

Tôi chưa bao giờ được các thầy cô cưng chiều, cũng chưa từng được các em
khóa dưới ngưỡng mộ. Không có lấy một người bạn trai dẫu chỉ là hình
bóng, thành ra tôi cứ bị đám mụn trứng cá dai như đỉa hành hạ. Tôi cũng có
toàn bộ số CD của nhóm “Wham!”. Tôi mặc mấy thứ đồ lót nhàm chán bằng
vải cotton trắng mẹ mua cho. Dẫu vậy, tôi cũng có vài người bạn tốt, khoảng
hai người. Tuy không được như cái cộng đồng mật thiết của năm người các
cậu, song cũng là những người bạn thân để có thể thổ lộ tâm tình. Không
chừng nhờ vậy mà tôi đã may mắn vượt qua được những ngày tháng nhạt
nhòa của tuổi thiếu nữ.”

“Cô vẫn gặp những người bạn đó chứ?”

Nàng gật đầu. “Phải, cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là những người bạn

tốt. Hai người kia đều đã lập gia đình và có con, nên chúng tôi không thể
gặp nhau thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi ăn cùng nhau và tán gẫu
chừng ba tiếng liền không nghỉ. Nói thế nào nhỉ, tồng tộc kể với nhau hàng
đống chuyện.”

Người phục vụ mang soufflé chanh và cà phê espresso tới đặt trên bàn.

Nàng ăn rất nhiệt tình, có vẻ như soufflé là một lựa chọn đúng đắn. Tsukuru
hết nhìn nàng trong dáng vẻ ấy lại nhìn hơi nước nóng bốc lên từ ly cà phê
espresso.

“Bây giờ cậu có người bạn nào không?” Sara hỏi.

“Tôi nghĩ không có ai có thể được gọi là bạn.”

Đối với Tsukuru, chỉ có bốn người bạn ở Nagoya mới đáng được gọi là

bạn bè thật sự. Và sau đó, tuy ngắn ngủi, song Haida cũng gần như thế,
ngoài ra chẳng còn ai.

“Không có bạn, cậu không buồn sao?”

“Như thế nào nhỉ, tôi không biết.” Tsukuru đáp. “Giả dụ là có đi chăng

nữa, tôi cũng không nghĩ mình sẽ kể tồng tộc mọi chuyện.”

Sara cười. “Ở một mức độ nhất định, điều đó là cần thiết đối với phụ

nữ. Tất nhiên, tâm sự, bộc bạch chẳng qua chỉ là một phần của cái chức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.