TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 194

Đi cùng nàng là một người đàn ông trung niên. Một người đàn ông tầm

thước, thân hình rắn rỏi, vận jacket sẫm màu, thắt cà vạt tím than với những
chấm nhỏ cùng áo sơ mi xanh lơ. Mái tóc cắt tỉa gọn gàng đã pha ít sợi bạc.
Tuổi suýt soát năm nhăm. Cằm tuy hơi nhọn, nhưng khuôn mặt có duyên.
Trên nét mặt dễ nhận thấy một vẻ điềm tĩnh, chừng mực vốn có ở một vài
kiểu đàn ông trong độ tuổi ấy. Hai người thân mật nắm tay nhau bước đi trên
phố. Tsukuru dõi mắt trông theo hình bóng hai người qua vách kính, để mặc
cho miệng mình hơi há ra. Tựa như một người bỗng nhiên cấm khẩu khi vừa
nói được nửa từ. Họ chậm rãi bước ngang qua trước mặt Tsukuru, song Sara
hoàn toàn không đưa mắt về phía gã. Nàng đang say sưa nói chuyện với
người đàn ông, nên dường như mọi sự vật xung quanh chẳng lọt được vào
mắt. Ông ta nói một câu gì đó rất ngắn, và Sara phá lên cười hết cỡ, tới mức
để lộ cả hàm răng.

Rồi họ dần bị nuốt chửng vào dòng người đông đúc trong buổi chiều

nhạt. Mãi lâu sau, Tsukuru vẫn còn dõi qua vách kính về phía hai người vừa
khuất dạng với một niềm hy vọng mong manh, rằng biết đâu Sara sẽ vòng
trở lại. Có thể nàng bỗng giật mình nhận ra Tsukuru đã ở đó, nên quay lại để
giải thích sự tình, nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Chỉ thấy những
con người với vô vàn gương mặt, trong vô vàn bộ dạng đi qua trước mặt gã
mà thôi.

Gã sửa lại tư thế ngồi trên ghế, nuốt một ngụm nước đá. Bên ngực trái

nhói đau như vừa bị cứa bởi một con dao nhọn. Gã cảm thấy như có dòng
máu nóng chảy ra. Có lẽ là máu. Lâu lắm rồi gã mới thấy đau như thế, có lẽ
là sau lần bị bốn người bạn thân ruồng bỏ vào mùa hè năm thứ hai đại học.
Gã nhắm mắt, bồng bềnh trong cái thế giới của niềm đau đó hồi lâu, tựa như
thả cho cơ thể mình nổi trên mặt nước. Đau vẫn còn tốt hơn không, gã tự
nhủ. Không thể đau nữa mới thực sự gay go.

Vô số âm thanh hòa trộn làm một, biến thành một tiếng rít chói tai

trong màng nhĩ. Đó là một tiếng rít đặc biệt chỉ có thể nghe thấy trong sự im
lặng thẳm sâu bất tận, không phải thứ âm thanh dội tới từ bên ngoài, mà là
thứ âm thanh do chính gã phát ra từ bên trong phủ tạng của mình. Là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.