TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 198

trống rỗng, tù mù và yên tĩnh ấy. Nếu vậy, đáng lẽ ra Tsukuru nên vui mừng
vì mình rỗng không mới phải chứ.

Âm thanh cuối cùng của “Bài sonetto số bốn mươi bảy của Petrarca”

biến mất vào thinh không, đĩa than dừng lại, kim tự động nhấc lên, tay cần
di chuyển sang ngang về phía giá đỡ. Sau đó, gã một lần nữa hạ kim xuống
đoạn đầu tiên vẫn trên mặt đĩa đó. Kim khẽ trượt trên rãnh, Lazar Berman
lặp lại bài diễn tấu, một cách vô cùng tinh tế, và đẹp đẽ.

Sau khi nghe đi nghe lại mặt đĩa đó hai lần, Tsukuru thay sang bộ

pyjama, lên giường và tắt đèn đầu giường. Một lần nữa gã thầm cảm tạ vì
cái điều đang đè nặng trong lòng gã chỉ là sự cay đắng say thẳm, chứ không
phải cái trĩu nặng của sự ghen tuông. Bởi nếu không, nó chắc chắn sẽ cướp
mất giấc ngủ từ tay gã.

Cuối cùng, giấc ngủ cũng tìm đến, bao bọc lấy gã. Tuy chỉ diễn ra trong

vài giây, nhưng gã có thể cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc lan khắp
cơ thể. Đó cũng là một trong số ít những điều mà Tsukuru thầm biết ơn vào
buổi tối ấy.

Trong giấc ngủ, gã nghe thấy tiếng chim đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.