TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 199

14

Sau khi xuống sân bay Helsinki, việc đầu tiên gã làm là đổi tiền mặt từ

Yên Nhật sang Euro tại quầy ngoại hối, kiếm cửa hàng điện thoại di động và
mua một chiếc loại trả trước dễ thao tác nhất có thể. Xong xuôi đâu đấy, gã
khoác độc cái túi đeo chéo lên vai, đi ra điểm bắt taxi. Gã chui vào một
chiếc Mercedes-Benz đời cũ, nói cho người tài xế tên khách sạn trong thành
phố.

Chiếc xe ra khỏi sân bay, chạy vào đường cao tốc. Gã ngắm nhìn những

vạt rừng xanh sẫm, những tấm biển quảng cáo bằng tiếng Phần Lan đang
lướt qua ô cửa, và tuy là lần đầu tiên xuất ngoại, nhưng gã hầu như chẳng
cảm nhận được rằng mình vừa đặt chân ra nước ngoài. Tâm trạng chẳng
khác đi đến Nagoya là mấy, ngoại trừ việc phải mất nhiều thời gian di
chuyển hơn một chút. Điểm thay đổi duy nhất là loại tiền trong ví. Cách ăn
mặc của gã cũng vẫn như ngày thường: quần kaki với áo phông Polo đen,
giày thể thao, khoác áo bằng vải sợi bông màu nâu nhạt. Gã chỉ mang sang
đây số quần áo tối thiểu để thay, nếu không đủ có thể mua ở đâu đó.

“Anh từ đâu đến thế?” Người tài xế trung niên có hàng râu quai nón

rậm rì cất tiếng hỏi trong lúc nhìn mặt gã qua mảnh gương của buồng lái.

“Từ Nhật Bản.” Tsukuru đáp

“Đi xa vậy mà mang ít đồ đạc nhỉ.”

“Vì tôi không thích những đồ nặng.”

Người tài xế bật cười. “Có ai thích đồ nặng đâu cơ chứ. Nhưng khi để ý

đến mới nhận ra là mình đang mang toàn đồ nặng. Đời là thế. C’est la vie.”
Sau đó ông ta lại cười vui vẻ.

Tsukuru cũng cười một chút chiếu lệ.

“Anh làm công việc gì?” Người tài xế hỏi.

“Xây dựng ga đường sắt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.