TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 202

đó. Cô có chồng và hai đứa con nhỏ, lúc này đã sang tháng Bảy, biết đâu cả
nhà họ đã đi chơi ở đảo Mallorca nhân dịp nghỉ hè đúng như lời Sara nói.

Đồng hồ chỉ sang sáu giờ ba mươi. Văn phòng của công ty du lịch mà

Sara nói với gã hẳn là đã đóng cửa, nhưng cứ thử một lần cũng đâu có mất
gì. Gã lấy điện thoại di động từ túi áo ra lần nữa và bấm số của văn phòng
đó. Trái ngược với suy đoán, văn phòng có vẫn có người.

Giọng một cô gái nói gì đó bằng tiếng Phần Lan.

“Có cô Olga ở đó không ạ?” Tsukuru hỏi bằng tiếng Anh.

“Tôi là Olga đây.” Cô gái đáp lại bằng một thứ tiếng Anh thuần thục,

không hề lơ lớ.

Tsukuru xưng tên, nói rằng được Sara giới thiệu.

“À vâng, anh Tazaki, tôi có nghe chị Sara nói về anh.” Olga nói.

Gã trình bày tình hình, rằng mình đến để gặp một người bạn, nhưng

điện thoại nhà cô ấy lại đang đặt ở chế độ trả lời tự động, mà gã thì không
hiểu được tiếng Phần Lan trong đoạn ghi âm.

“Anh Tazaki, anh đang ở khách sạn phải không?”

Vâng, Tsukuru trả lời.

“Tôi sẽ đóng cửa văn phòng bây giờ. Khoảng ba mươi phút nữa thì đến

được chỗ anh. Ta gặp nhau ở sảnh khách sạn được chứ?”

Olga là một cô gái tóc vàng, mặc quần jean bó với áo phông trắng dài

tay. Tuổi chừng hai nhăm đến ba mươi, chiều cao khoảng một mét bảy
mươi, khuôn mặt đẫy đà, hồng hào. Người ta dễ có ấn tượng rằng cô sinh ra
trong một gia đình nông dân sung túc và lớn lên cùng với đàn ngỗng tốt
bụng, lắm lời ở đó. Cô búi tóc ra đằng sau, khoác trên vai chiếc túi đeo chéo
loại da bóng màu đen. Cô sải những bước dài qua cửa khách sạn, với tư thế
ngay ngắn giống như một người bưu tá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.