TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 208

một hồi trở đi trở lại trên con phố, cuối cùng thứ mùi ấy cũng tan dần và
biến mất.

Không muốn phải đắn đo nhiều về chuyện ăn uống, gã bước đại vào

một quán pizzeria

(

22

)

vừa nhác thấy, ngồi xuống chiếc bàn kê ngoài trời, gọi

trà đá và pizza Margherita. Gã tưởng như nghe thấy tiếng cười của Sara ở
bên tai. Nàng hẳn sẽ bảo với gã rằng, cậu cất công đi máy bay sang tận Phần
Lan chỉ để ăn pizza Margherita rồi về đấy à, và tỏ ra khoái chí. Nhưng pizza
ngon hơn gã tưởng. Hình như bánh được nướng bằng lò than hoa, nên đế
mỏng và giòn, có cả những vệt cháy thơm phức.

Cái quán pizzeria không lấy gì làm màu mè ấy gần như được lấp kín

bởi những thực khách là các gia đình và cặp đôi trẻ, có cả các nhóm sinh
viên. Tất cả đều đang cầm trên tay một ly bia hoặc rượu vang. Rất nhiều
người được vô tư hút thuốc. Ví thử có tìm khắp quán chắc cũng chẳng kiếm
được người nào vừa một mình uống trà đá vừa lặng lẽ ăn pizza như Tsukuru.
Mọi người nói chuyện với nhau rất to và náo nhiệt, nhưng tất cả những từ
ngữ lọt vào tai gã (có lẽ) đều là tiếng Phần Lan. Những người ngồi bàn bên
cạnh hình như đều là dân bản địa, chẳng kiếm nổi bóng dáng một ai có vẻ là
du khách. Đến lúc ấy, gã mới nhận ra một thực tế là mình đã rời rất xa Nhật
Bản và đang ở nước ngoài. Dù ở đâu thì khi ăn, gã cũng luôn một mình, nên
gã không mấy bận tâm về việc ấy. Tuy nhiên, trong trường hợp này, gã
không đơn giản là chỉ có một mình. Vì sự một mình ở đây có hai lớp nghĩa.
Gã là kẻ ngoại bang, và những người xung quanh đang trò chuyện bằng thứ
ngôn ngữ mà gã không hiểu nổi.

Đó là một cảm giác đơn độc hoàn toàn khác so với cái mà gã luôn cảm

thấy khi ở Nhật Bản. Cũng không đến nỗi tệ, Tsukuru nghĩ. Chỉ có một mình
theo hai lớp nghĩa, biết đâu sẽ đem đến kết quả phủ định của phủ định đối
với sự đơn độc. Nghĩa là, trong vai một kẻ ngoại bang, việc gã đơn độc ở xứ
này là hoàn toàn hợp lẽ, đâu có gì khó hiểu. Nghĩ thế, gã cảm thấy bình tâm,
vì gã đang ở đúng chỗ của mình. Gã giơ tay gọi bồi bàn, kêu một ly vang đỏ.

Gần như ngay sau khi ly vang được mang ra, có một ông cụ chơi đàn

accordion đội mũ phớt, khoác chiếc ghi lê nhầu nhĩ, dắt theo một con chó tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.