TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 215

“Chú đang làm gì ở đây?” Cô bé tàn nhang hỏi, như để thử một mẫu

ngữ pháp tiếng Anh. Chắc các cô bé đang học tiếng Anh ở trường nên muốn
đem ra thử với người nước ngoài.

“Chú đến gặp bạn.” Tsukuru nói.

“Từ Nhật Bản tới đây mất bao lâu?” Cô bé cao hơn hỏi.

“Đi bằng máy bay thì khoảng mười một tiếng đồng hồ.” Tsukuru nói.

“Trong lúc ấy, chú ăn hai bữa và xem một bộ phim.”

“Phim gì?”

“Die Hard 12.”

Có vẻ như đến đây thì các cô bé đã hài lòng. Hai cô nắm tay nhau, hất

tung tà váy chạy ra phía quảng trường như những bông có gai bị gió thổi,
không có những phản tỉnh hay châm ngôn về cuộc đời. Tsukuru thở phào,
tiếp tục ăn sơ ri.

Tsukuru tìm tới được nhà nghỉ mùa hè của gia đình Haatainen vào lúc

một rưỡi. Việc tìm ra chỗ ở của họ không đơn giản như dự đoán của Olga,
bởi ở đó không tồn tại cái được gọi là đường. Nếu không có một ông lão tốt
bụng thì có lẽ gã vĩnh viễn chẳng tìm ra nó.

Nhìn thấy bộ dạng lơ ngơ với tấm bản đồ Google trên tay trong lúc cho

xe tấp vào lề đường của gã, một ông lão nhỏ thó đi xe đạp liền sáp đến. Ông
đội một chiếc bê rê đã cũ, đi đôi ủng cao su. Từ trong tai thò ra rất nhiều
những sợi lông bạc, mắt đỏ ngầu, hệt như đang vô cùng tức giận điều gì.
Tsukuru đưa bản đồ cho ông lão xem và bảo rằng mình cần tìm nhà nghỉ
mùa hè của gia đình Haatainen.

“Ở gần đây thôi. Ta sẽ chỉ đường cho cậu.” Ông lão ban đầu nói tiếng

Đức, sau đó thì nói như vậy bằng tiếng Anh. Ông dựng chiếc xe đạp màu
đen có vẻ rất nặng vào một gốc cây gần đó, rồi thoăn thoắt leo lên ghế phụ
của chiếc Golf mà không cần nghe câu trả lời, sau đó chĩa ngón tay xù xì
như một gốc cây đã bị đốn về phía trước để chỉ lối cho gã. Có một con
đường chưa trải nhựa chạy xuyên qua rừng và men theo hồ. Đó là một lối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.