TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 218

một nghi thức chào đón. Tsukuru đưa tay xoa đầu con chó.

“Anh Tazaki làm ra thứ gì vậy?”

“Tôi làm ra những nhà ga.” Tsukuru đáp.

“Ồ. Anh biết không? Tuyến đường sắt đầu tiên được xây dựng ở Phần

Lan là đoạn nối giữa Helsinki và Hameenlinna này đấy. Bởi lẽ đó mà người
dân ở đây luôn tự hào về nhà ga thành phố, ngang bằng với niềm tự hào vì
đây là mảnh đất sinh ra Jean Sibelius. Nghĩa là anh đã đến đúng chỗ.”

“Ra thế. Tôi không biết điều đó. Thế còn anh Edward làm ra thứ gì?”

“Tôi làm đồ gốm.” Edward nói. “Chúng nhỏ bé hơn nhiều so với nhà

ga. Thôi, mời anh vào trong, anh Tazaki.”

“Không phiền anh chứ?”

“Không hề.” Edward nói. Rồi dang rộng hai tay. “Tôi chào đón tất cả

mọi người tới đây. Bất cứ ai làm ra đồ vật gì đó thì đều là bạn tôi, nên tôi
càng đặc biệt chào đón.”

Không có ai trong nhà, chỉ có một cốc cà phê và một quyển sách bìa

mềm bằng tiếng Phần Lan đang để mở trên bàn. Có vẻ như vừa rồi anh ta
đang uống cà phê sau bữa ăn trong lúc đọc sách một mình ở đó. Anh ta chỉ
ghế cho Tsukuru, còn mình ngồi xuống phía đối diện. Anh ta lấy thẻ kẹp
sách đánh dấu trang và gấp lại, sau đó đẩy sang một bên.

“Anh uống cà phê chứ?”

“Vâng.” Tsukuru đáp.

Edward đi về phía máy pha, rót cà phê nóng đang bốc hơi vào chiếc cốc

có quai, rồi đặt trước mặt Tsukuru.

“Anh có cần đường và kem không?”

“Không, tôi thích cà phê đen.” Tsukuru nói.

Chiếc cốc màu kem được làm thủ công. Quai cốc có hình thù méo mó,

kỳ lạ, nhưng dễ cầm và tạo cảm giác gần gũi khi chạm vào. Giống như
những câu bông đùa ấm cúng chỉ gây cười được ở trong gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.