TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 223

Màu sắc trong các tác phẩm của Eri, trái ngược hẳn với tác phẩm của

chồng mình, chẳng qua chỉ là cái nền. Làm thế nào để các họa tiết trở nên
sinh động và nổi bật chính là nhiệm vụ mà màu sắc được giao phó. Màu sắc
vô cùng mờ nhạt, thầm lặng, nhưng gánh vác một cách hiệu quả vai trò làm
nền cho họa tiết.

Tsukuru lần lượt cầm từng món đồ của Edward và Eri để so sánh. Hẳn

là trong cuộc sống thực tế, đôi vợ chồng này luôn giữ được sự thăng bằng
một cách khéo léo. Có một sự tương phản dễ chịu khiến người ta nghĩ thế.
Phong cách tuy khác nhau, song người này sẽ sẵn sàng chấp nhận hương vị
riêng của người kia.

“Là một người chồng, mà khen các tác phẩm của vợ như thế, có lẽ

không phải là một việc làm đúng.” Edward vừa quan sát Tsukuru vừa nói.
“Tiếng Nhật nói là gì nhỉ? Mẹ hát con khen hay – phải không?”

Tsukuru chỉ tủm tỉm cười mà không nói gì.

“Tuy nhiên, tôi khen không phải vì chúng tôi là vợ chồng, mà vì yêu

thích tác phẩm của Eri. Trên đời này thiếu gì người làm gốm giỏi hơn, đẹp
hơn. Nhưng trong tác phẩm của cô ấy không có sự hạn hẹp. Tôi có thể cảm
thấy sự rộng lớn trong tâm hồn cô ấy. Giá mà tôi có thể diễn đạt tốt hơn.”

“Tôi rất hiểu điều anh đang nói.” Tsukuru lên tiếng.

“Đó chắc chắn là do trời phú.” Anh ta chỉ lên trần nhà. “Một món quà.

Và không nghi ngờ gì nữa, cô ấy sẽ ngày càng giỏi hơn. Trong Eri vẫn còn
rất nhiều không gian.”

Bên ngoài, con chó cất tiếng sủa. Tiếng sủa thật thân thiết và đặc biệt.

“Hình như Eri và bọn trẻ đã về.” Edward quay mặt về phía đó nói.

Đoạn đứng dậy, đi ra cửa.

Tsukuru cẩn trọng đặt lại lên kệ món đồ gốm của Eri đang cầm trên tay,

cứ đứng yên đó và chờ cô hiện ra nơi ngưỡng cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.