TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 244

Âm hưởng của bản nhạc đó khi nghe bên bờ hồ ở Phần Lan đem đến

một phong bị hơi khác so với khi nghe trong căn hộ một phòng ở Tokyo.
Nhưng cho dù nghe ở đâu, cho dù có sự khác biệt giữa đĩa compact với đĩa
than LP kiểu cũ, thì bản thân thứ âm nhạc ấy vẫn đẹp như thường. Tsukuru
hình dung ra cảnh tượng Yuzu đang ngồi trước cây đàn trong phòng khách
nhà cô và chơi bản nhạc ấy. Cô gò lưng xuống phím đàn, nhắm nghiền mắt,
môi hơi hé mở, và đang tìm kiếm thứ ngôn ngữ không thành tiếng. Những
khi ấy, cô đang rời xa chính mình, cô đang ở một nơi nào đó khác.

Cuối cùng bản nhạc kết thúc, có một quãng dừng ngắn, rồi đến bản tiếp

theo. “Những chiếc chuông Geneva”. Eri dùng điều khiển từ xa vặn hơi nhỏ
âm lượng.

“Ấn tượng hơi khác so với bản mình thường nghe ở nhà.” Tsukuru nói.

“Cậu nghe bản của ai?”

“Lazar Berman.”

Eri lắc đầu. “Mình chưa nghe bản của ông ấy bao giờ.”

“Cách chơi của ông ấy có lẽ duy mỹ hơn một chút. Cách chơi này thì

rất tròn trịa, nhưng phong cách có cái gì đó giống với sonate cho piano của
Beethoven hơn là âm nhạc của Liszt.”

Eri tủm tỉm cười. “Alfred Brendel mà, cho nên có thể không được duy

mỹ cho lắm. Nhưng mình rất thích. Có lẽ mình đã nghe suốt từ ngày trước,
nên quen tai mất rồi.”

“Yuzu chơi bản này rất đẹp. Đầy cảm xúc.”

“Đúng vậy. Cậu ấy chơi rất tốt những bản nhạc có độ dài ở mức này.

Nhưng đáng tiếc là với những bản nhạc quy mô hơn, cậu ấy thường bị kiệt
sức ở giữa chừng. Dù sao, mỗi người đều có một tố chất riêng. Cho đến bây
giờ, sinh mệnh của cậu ấy vẫn đang phập phồng nóng hổi trong những bản
nhạc bừng sáng như thế này.”

Ở ngôi trường của giáo hội, trong lúc Yuzu dạy piano cho một vài đứa,

thì Tsukuru và Xanh chơi bóng với lũ con trai. Họ chia thành hai đội, sút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.