TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 246

biết chán, vì điều đó thú vị hơn hết thảy những trò khác. Chứng kiến cảnh
hai người bọn họ tả xung hữu đột với lũ trẻ hóa ra lại rất vui.

Tsukuru đứng dậy theo một cách gần như vô thức, vòng qua phía bên

kia bàn, lặng lẽ đặt tay lên vai Eri. Cô vẫn bưng chặt hay tay trên mặt. Vừa
chạm vào, gã lập tức cảm thấy cơ thể cô khẽ run lên, một sự rung động
không thể thấy bằng mắt thường.

“Tsukuru này,” giọng Eri lọt qua những kẽ tay. “Mình có một chuyện

muốn nhờ cậu.”

“Được chứ.” Tsukuru đáp.

“Nếu có thể, cậu ôm mình một cái được không?”

Tsukuru kéo Eri đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy cô từ phía trước. Cặp vú

nảy nở của cô áp chặt vào ngực gã như một bằng chứng nào đó. Gã cảm
thấy sự dày dặn ấm áp của đôi bàn tay cô ở sau lưng, gò má ướt mềm chạm
vào cổ gã.

“Mình nghĩ mình không thể quay về Nhật được nữa.”

Eri thì thầm nho nhỏ. Hơi thở nóng hổi của cô mắc vào vành tai gã.

“Bởi vì khi nhìn thấy bất cứ cái gì, mình cũng sẽ nhớ đến Yuzu mất. Và
chuyện của chúng mình…”

Tsukuru không nói gì, chỉ ghì chặt lấy cơ thể Eri.

Chắc chắn có thể nhìn thấy cảnh tượng hai người đang đứng đó ôm

nhau qua khung cửa sổ mở rộng. Biết đâu có ai đó đi ngang qua bên ngoài.
Biết đâu bố con Edward sắp về ngay bây giờ. Nhưng thây kệ những chuyện
đó, mặc xác ai muốn nghĩ gì. Gã và Eri phải ôm nhau ở đây cho thỏa lòng.
Gã và cô cần phải áp vào làn da nhau để xua đi bóng ma dai dẳng. Gã phải
sang đến tận đây có lẽ chính là để làm việc này.

Hai người ép sát vào nhau suốt một lúc lâu – khoảng bao nhiêu lâu nhỉ.

Tấm rèm trắng bên cửa sổ vẫn tiếp tục lay động không theo một nhịp điệu
nào trước cơn gió thổi tới từ mặt hồ, má cô vẫn tiếp tục ướt, Alfred Brendel
vẫn tiếp tục chơi tập “Năm thứ hai: Ý”. “Bài sonetto số bốn mươi bảy của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.