TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 247

Petrarca”, rồi đến “Bài sonetto số một trăm linh tư của Petrarca”. Tsukuru
ghi nhớ những khúc nhạc ấy đến từng chi tiết, tới mức có thể hát nhẩm theo.
Lần đầu tiên gã nhận ra rằng mình đã lắng nghe thứ âm nhạc ấy bằng cả đôi
tai và trái tim một cách sâu sắc đến nhường nào.

Hai người không nói thêm lời nào. Ở đó, ngôn từ không còn sức mạnh.

Họ chỉ lặng lẽ ôm nhau, để mặc cho thời gian trôi, giống như cặp vũ công đã
dừng mọi động tác. Đó là khoảng thời gian mà quá khứ và hiện tại, và có lẽ
cả tương lai đang trộn lẫn vào nhau. Không một khoảng trống giữa cơ thể
hai người, hơi thở ấm nóng của cô phả vào cổ gã theo những quãng đều đặn.
Tsukuru nhắm mắt, thả mình theo tiếng nhạc, lắng tai nghe âm thanh nhịp
đập của trái tim Eri, âm thanh ấy hòa lẫn vào tiếng kêu lịch kịch của con
thuyền nhỏ đang neo bên bờ kè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.