TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 264

điện cho Sara. Thực tế thì gã đã nhấc ống nghe lên và bấm số, nhưng rồi
cuối cùng lại gác ống nghe xuống. Lúc này gã cần chút thời gian để sắp xếp
lại mọi thứ trong lòng. Một chuyến đi ngắn, nhưng đã có quá nhiều thứ diễn
ra. Lúc này đây, gã còn chưa quen hẳn với cảm giác rằng mình đang ở giữa
Tokyo. Cứ ngỡ như chỉ vừa mới đó, gã còn đang lắng nghe tiếng gió trong
suốt bên bờ hồ ở vùng ngoại ô Hameenlinna. Cho dù nội dung thông báo với
Sara là gì thì gã cũng cần phải chắt lọc từ ngữ cho việc đó.

Gã giặt quần áo, liếc qua mấy tờ báo còn tồn lại, ra phố mua thực phẩm

trước khi trời sẩm tối, nhưng gã không có cảm giác thèm ăn. Chắc là do
chênh lệch múi giờ, nên trời vẫn sáng mà gã đã buồn ngủ, tám rưỡi gã nằm
lăn ra giường và cứ thế thiếp đi, nhưng đến gần nửa đêm thì tỉnh giấc. Gã
định đọc phần tiếp theo của cuốn sách đang đọc dở trên máy bay, nhưng đầu
óc không hoạt động. Thế là gã đi dọn phòng. Gã lại lên giường và chìm vào
giấc ngủ trước lúc bình minh, khi tỉnh dậy thì đã xế trưa ngày Chủ nhật. Có
vẻ sẽ là một ngày nóng nực. Gã bật điều hòa không khí, pha rồi uống cà phê,
ăn một lát bánh mì nướng pho mai.

Tắm gội xong, gã thử gọi điện đến nhà Sara. Nhưng máy đang đặt ở

chế độ trả lời tự động. Có đoạn thông báo: “Hãy để lại lời nhắn sau tiếng
bíp”. Gã hơi phân vân, nhưng rồi dập máy mà không nói gì. Kim đồng hồ
treo tường đang chỉ một giờ chiều. Gã toan gọi vào di động của nàng, nhưng
rồi lại đổi ý.

Có lẽ nàng đang ăn trưa nhân ngày nghỉ cùng với người yêu. Vẫn còn

sớm để lên giường và làm tình vào giờ này. Gã nhớ lại hình ảnh người đàn
ông trung niên đã nắm tay và đi bộ cùng Sara trên đại lộ Omotesando. Hình
ảnh ấy chẳng chịu rời khỏi tâm trí cho dù gã đã bằng mọi cách xua nó đi.
Trong lúc ngồi trên xô pha và mông lung suy nghĩ về điều đó, gã có cảm
giác như bị một cây kim nhọn đâm vào sau lưng. Một cây kim mảnh tới mức
không thể nhìn thấy được. Một cơn đau thoáng qua, và không chảy máu. Có
lẽ thế. Nhưng dù sao, nỗi đau vẫn là nỗi đau.

Gã lên xe đạp tới phòng tập, bơi với cự ly như thường lệ. Khắp người

vẫn còn cảm giác tê dại khó tả, gã tưởng như thỉnh thoảng mình lại thiếp đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.