TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 267

“Tốt quá. Tôi rất vui khi nghe thấy điều này.”

Có một khoảng lặng ngắn. Một khoảng lặng đầy hàm ý, như thể để đo

hướng gió. Sau đó Sara cất tiếng.

“Tsukuru này, tôi cảm thấy giọng cậu hơi khác với mọi ngày, có phải

tôi nhầm không?”

“Tôi không biết. Giọng tôi khác chắc là do đang mệt. Vì đây là lần đầu

tiên tôi đi máy bay lâu đến thế.”

“Không phải là có vấn đề gì đấy chứ?”

“Chẳng có vấn đề gì đâu. Có nhiều chuyện tôi phải kể cho cô nghe,

nhưng sợ nói ra sẽ không đủ thời gian. Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau vào
một hôm nào đó, để tôi thong thả nói chuyện từ đầu sẽ tốt hơn.”

“Phải đấy. Chúng ta sẽ gặp nhau. Nhưng dù thế nào, thật tốt khi chuyến

đi Phần Lan của cậu không vô ích.”

“Đó là nhờ có cô. Cảm ơn cô rất nhiều.”

“Có gì đâu.”

Lại một khoảng lặng ngắn. Tsukuru chăm chú lắng tai nghe. Cái hàm ý

trong đó vẫn chưa được giải tỏa.

“Tôi có một việc muốn hỏi.” Tsukuru quyết định nói ra. “Đáng lẽ tôi

không nên động đến điều này, nhưng tôi có cảm giác sẽ tốt hơn nếu thành
thật với tình cảm của chính mình.”

“Không sao đâu.” Sara nói. “Tất nhiên, tôi cũng nghĩ là nên thành thật

với tình cảm của chính mình. Cậu cứ hỏi đi.”

“Thật khó nói, nhưng tôi cảm thấy hình như cô đang có người đàn ông

nào đó khác, ngoài tôi. Điều này từ lâu đã khiến lòng tôi vướng bận.”

Sara im lặng một lát. “Cảm thấy?” Nàng nói. “Nghĩa là, cậu chỉ lờ mờ

cảm giác như vậy?”

“Đúng thế. Chỉ lờ mờ có cảm giác như vậy thôi.” Tsukuru đáp. “Nhưng

như tôi đã từng nói, tôi vốn không phải kiểu người có linh cảm tốt lắm. Về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.